
ên anh…” Nói những lời ấy, tôi đưa mắt liếc trộm về phía An Lương, cặp đồng tử điềm tĩnh của cậu ấy có một chút luống cuống không dễ gì nhận biết được, nhưng tôi thực sự không muốn làm cậu ấy lỡ dở, vẫn
tiếp tục nhẫn tâm nói, “Anh có hận em không?”.
An Lương dường như đã cười ngay lập tức. Nụ cười đó giống như một kẻ tử tù bị giam trong ngục đã rất lâu rồi, thi thoảng hồi tưởng lại thời gian tự do yêu đương với người tình của
mình năm xưa, vừa ngọt ngào ấm áp, lại chua xót bất lực. Cậu ấy nói: “Anh mãi mãi không thể hận em được”.
Tôi bật người dậy, hét lên đầy kích động: “Anh có biết không? Em ghét cái điệu bộ vĩ đại đó của anh! Vì nó nên em không tin anh thật lòng yêu em! Tình yêu là ích kỷ, là độc tài! Chứ không phải điệu bộ vờ vịt như A Di Đà Phật đại từ đại bi như vậy! Anh thật sự không yêu cầu, không đòi hỏi gì như vậy sao? Chỉ cần em vui vẻ? Em ở bên cạnh người đàn ông khác mà anh cũng không ghen tức hay sao?”.
Lúc này, An Lương mới nói một cách rất thật lòng: “Rất ghen tức. Anh cũng không phải là thánh nhân. Chỉ là anh không muốn thể hiện ra mà thôi”.
Tính hư vinh của tôi đã được ve vuốt, tôi mới tin rằng cậu ấy thích tôi. Trong lòng có chút đắc ý như vậy, tâm trạng mới thoải mái hẳn lên, lắc đầu lắc cổ nói: “Vậy nếu em từ chối anh, anh sẽ không đòi hỏi gì cả, quay người đi ngay ư? Anh không hề có chút yêu cầu gì sao? Ví dụ như, anh có một mong ước nhưng không liên quan gì tới ý nguyện của em”.
An Lương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài đó, trời xanh mây trắng, cành liễu xanh tốt um tùm. Hồi lâu, cậu ấy mới quay người lại, nhìn tôi: “Nếu em thực sự hy vọng anh ra đi, anh chỉ muốn lấy lại hai thứ đã thuộc về anh”.
“Thứ gì? Em đã lấy đồ gì của anh?” Tôi ngạc nhiên nói.
“Chính là tấm ảnh thẻ đó, em đã tặng anh, nó là của anh rồi.” Điệu bộ nghiêm túc của An Lương khiến tôi cảm thấy cậu ấy cũng có lúc rất đáng yêu như vậy.
“Thôi được, em sẽ về nhà tìm thử xem. Nhưng nếu không tìm được thì em cũng chẳng còn cách nào khác cả. Còn một thứ nữa, là cái gì?”
An Lương lại nói, chúng mình đi xem phim đi.
Tôi mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng bị giam hãm trong bệnh viện suốt hai ngày rồi, thực sự cảm thấy bức bối, cũng quyết định ra ngoài một chút cho thư giãn. Vậy là tôi nhận lời luôn.
Cậu ấy chủ ý đưa tôi đến một rạp chiếu phim kinh doanh đã lâu, có phần cũ kỹ, hỏi tôi có nhớ nơi này không.
Tôi nở một nụ cười rất tươi, nói, nhớ, chẳng phải là chúng mình đã từng hẹn hò ở đây sao.
An Lương mỉm cười không nói gì. Mua hai tấm vé, mua nước chanh, mua bỏng ngô. Tôi bấy giờ mới ý thức được sự chu đáo của An Lương, cậu ấy thậm chí còn nhớ rõ cả số ghế mà
chúng tôi đã từng ngồi ngày đó, lại chọn đúng vị trí ấy. Chuyện cũ lại hiện về trong tâm trí
một cách rõ ràng, tôi lại cảm nhận được tôi của tuổi mười bảy, cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi xen lẫn sự căng thẳng và lo sợ khi lần đầu tiên được đi xem phim với bạn trai.
Phim được chiếu rồi, An Lương bỗng cầm lấy cánh tay tôi, khe khẽ nói: “Tay của em thật nhiều thịt, rất mềm mại.” Tất cả đều giống hệt như hồi đó, giọng nói của cậu ấy đã không còn trong trẻo như thời niên thiếu, đã trở nên hồn hậu và đầy sức hấp dẫn. Cũng giống như một bộ phim được phát lại, ngay cả trái tim hồi hộp mà chờ đợi khi ấy, dường như cũng đều nhất loạt quay lại trong lồng ngực. Ánh mặt trời mùa xuân của năm ấy, kỳ thi đại học đã cận kề của năm ấy, trái tim thanh xuân lần đầu tiên thổn thức trên sân bóng năm ấy… tất cả ồ ạt hiện về ngay trước mắt.
Cậu ấy quay người lại, khuôn mặt thanh tú cứ tiến sát gần về phía tôi, tôi đã có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của loại dầu gội đầu mà cậu ấy dùng, căng thẳng đến quên cả né tránh. Sau đó, nụhôn không thực hiện được vì trong miệng tôi toàn bỏng ngô khiến tôi ôm hận năm đó, nay đã thực sự được đặt lên môi tôi.
Đôi môi mềm mại khiến người ta đê mê của An Lương chỉ chạm vào môi tôi rồi dừng lại.
Nhưng lại khiến trái tim tôi đập loạn xạ, không thể khống chế được một cách khó hiểu. An Lương cũng đỏ bừng mặt, đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau sau năm năm quen biết.
Sau đó, cậu ấy nhìn vào mắt tôi, ánh mắt long lanh, nói: “Lúc đó, nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của em, anh đã muốn hôn em một cái”.
Tâm trí của tôi vẫn còn đang vơ vẩn trong sự ngây thơ, thuần khiết của mối tình đầu, nghe cậu ấy nói như vậy, mặt lại càng đỏ rực, cúi đầu xuống, ngượng ngùng không biết phải nói
gì.
“Nếu như hồi đó anh hôn em, chắc anh sẽ không chia tay với em.” An Lương nói, “Thực ra, trước khi đánh cược với đám bạn học, anh đã thầm cảm mến em rồi. Đánh cược chỉ là cái cớ để tiếp cận em, để khiến mình mạnh dạn hơn.”
Tôi ngây ra nhìn cậu ấy, bỗng nhiên cảm thấy đó không còn là mối tình đầu thảnh thơi vui vẻ của tôi, bởi những lời nói vừa rồi của An Lương đã khiến nó trở nên vô cùng thơ mộng. Tôi cười nói: “Không ngờ, một An Lương chín chắn vững vàng của chúng ta mà cũng có lúc lo sợ hay sao?”.
“Thực ra, trước mặt em, anh thường cảm thấy lo sợ, sợ rằng em sẽ từ chối.” An Lương nói.Ttôi không còn lời nào để trả lời, nhớ lại tôi đã từ chối cậu ấy biết b