
ề tớ?” Tôi hạ thấp giọng xuống hỏi.
“Tớ chỉ nhắc đến tên của cậu, mọi người đều hỏi, có phải cô nữ sinh tóc ngắn, xoăn tự nhiên ở khoa Ngữ Văn, thường bị ngất khi tập quân sự, tối nào cũng đi đôi déẹp lê hình chú mèo nhỏ đến phòng tự học hay không…” An Lương mở to đôi mắt lá răm sáng long lanh nhìn tôi.
“Này! Đâu phải chỉ có tớ đi dép lê đến phòng tự học buổi tối đâu…” Tôi lẩm bẩm một mình. An Lương bỗng nhiên nói với tôi: “Lạc Lạc Tô, lát nữa tớ đi đá bóng, cậu có đi xem không?”.
“Cậu lại bắt đầu đá bóng rồi à?” Tôi nghiêng đầu một cách nghiêm túc, “Tớ cảm thấy bóng đá không hợp với cậu, thật đấy”.
“Tại sao?” An Lương hiếu kỳ hỏi.
“Đối với một nam sinh nho nhã như cậu, bóng đá quá kịch liệt. Bóng đá chỉ hợp với kiểu người thô lỗ như Alawn thôi!” Tôi ra vẻ hùng hồn nói.
“Vậy cậu nói xem tớ hợp với cái gì?”
“Vẽ tranh chẳng hạn, thư pháp chẳng hạn, chơi piano chẳng hạn…” Tôi liệt kê hàng loạt những hoạt động có liên quan tới vẻ bề ngoài nho nhã, điềm tĩnh.
“Tớ học kéo violon mấy năm rồi. Nhưng tớ vẫn thích chơi bóng đá. Rốt cuộc, lát nữa cậu có đi không?”
“Đi chứ!”
An Lương liền không nói gì nữa, chuyên tâm nghe giảng, chuyên tâm ghi chép. Chữ của cậu ấy rất đẹp, có nội hàm và tu dưỡng giống như con người cậu ấy vậy.
Tôi tiếp tục vẽ nhăng vẽ cuội lên vở ghi, viết ra hàng loạt cái tên rồi lại dùng bút gạch xóa lem nhem hết.
“Sao cậu lại viết tên của anh Leo?” An Lương bỗng nhiên ghé sát lại. Tôi bắt đầu dùng chiêu bài đã dùng với Alawn ra đối phó với cậu ấy, mỗi lần gặp phải chuyện khó giải thích, tôi đều chế giễu Alawn là con nít, vì vậy, tôi nói với An Lương, “Con nít như cậu thì hiểu cái gì!”.
“Tớ lớn hơn cậu tám tháng cơ đấy.” An Lương điềm tĩnh nói, cũng may là không truy hỏi thêm nữa. Tôi bỗng nhiên nhớ ra, cậu ấy vừa nhắc đến chuyện ở uý túc xá của bọn họ, tôi đập vào tay cậu ấy: “Này tự dưng cậu nhắc đến tên tớ trong ký túc xá làm gì?”.
Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, chưa đợi được câu trả lời, tiếng chuông báo hiệu tan học đã vang lên. An Lương đứng lên nói hẹn gặp lại ở sân bóng rồi vội vã đi mất.
Hôm nay thời tiết quá đẹp. Ánh nắng mỏng manh như cánh chuồn chuồn đã xua tan vẻ u ám
ẩm ướt của mấy ngày hôm trước. Những tán cây ngô đồng vốn ủ rũ, ngày hôm nay cũng mạnh mẽ vươn lên, tranh thủ tận hưởng chút ánh nắng kiều diễm hiếm có của những ngày
mùa thu.
Hóa ra, hôm nay có trận đấu giao hữu giữa đội bóng của khoa Ngữ văn và đội bóng của khoa Máy tính. An Lương học ở khoa Máy tính.
Tôi dềnh dàng trong ký túc xá một hồi lâu, lúc đến sân vận động mới thấy lo lắng, vì khán đài đã chật kín người ngồi. An Lương đang tập khởi động. Cậu ấy mặc chiếc áo khoác ngoài màu
trắng tinh, để lộ đôi bắp chân rắn chắc, bên trong là bộ quần áo cầu thủ màu trắng pha xanh. Những động tác cong lưng, đá chân đều được cậu ấy tập một cách khí thế. Từ xa, khi nhìn thấy tôi, An Lương liềển vẫy tay ra hiệu gọi tôi đến đó.
“Tớ đã giữ cho cậu một chỗ ngồi tốt nhất.” Cậu ấy gọi tôi.
Tôi bước về phía đó, chợt cảm thấy những ánh mắt sắc lẹm xunh quanh, bởi vì ở đây toàn là sinh viên khoa Máy tính. Trong khi đám sinh viên khoa tôi lại ngồi ở phía đối diện.
Tôi hỏi An Lương, “Đối thủ mặc trang phục màu gì, đội tớ mặc trang phục màu gì?”
Dù rằng tôi đã đi theo Alawn và có tới thâm niênm sáu năm xem bóng đá như vẫn mơ hồ khó
hiểu đối với môn thể thao này. Alawn vốn còn kiên nhẫn giảng giải cho tôi thế nào là việt vị, bẫy việt vị, khát khao bồi dưỡng để tôi có thể giống như cậu ấy, cuồng nhiệt thức đêm để
xem World Ccup. Sau đó, thấy tôi không thể huấn luyện được cũng đành ôm nỗi hận không thể rèn sắt thành kim mà đau khổ vỗ ngực nói: gỗ mục thì không thể chạm khắc được! (Lời của Khổng Tử trong sách Luận Ngữ “thiên Công Dã Tràng“, hàm ý nói: người/vật đã đến mức không thể sửa chữa, cải tạo được nữa) Rồi nói thẳng cho tôi biết màu sắc trang phục của hai đội để tôi dễ nhận biết được.
“Tớ là đối thủ hay là phe của cậu?” An Lương hỏi.
“Đương nhiên là đối thủ rồi!” Tôi chỉ về phía đám bạn học ngồi ở khán đài đối diện, ấm ức nói: “Cậu xem, tớ ngồi đây, khoa tớ đã coi tớ là Hán gian bán nước rồi! Lát nữa về phòng ký túc xá, chắc chắn tớ sẽ trở thành mục tiêu công kích mất thôi! Hơn nữa, khoa cậu chắc chắn đang nghĩ tớ là gián điệp, cũng dành tặng cho tớ những ánh mắt chẳng nhân ái chút nào!”.
An Lương không tiếp lời tôi, nhướng nhướng cặp lông mày, hào phóng cởi áo khoác ra, nói một cậu mệnh lệnh ngắn gọn: “Giữ hộ tớ”.
“Được lợi gì không?”
“Giữ hộ áo mà cũng đòi lợi lộc? Cậu học đòi thói xấu đến hư người rồi!” Sau đó cậu ấy gõ gõ vào mũi tôi.
Không ngờ một người nho nhã như quý tộc chốn cung đình giống An Lương mà cũng lóng nga lóng ngóng với tôi! Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng trước những cử chỉ thân mật của An Lương, giơ tay lên xoắn xoắn tóc, ngây ngô mỉm cười.
“Thế này nhé, xong việc tớ mời cậu uống nước chanh!” Sau đó, cậu mỉm cười rạng rỡ, ánh nắng phủ lên mái tóc lòa xòa của cậu ấy một màu vàng rực rỡ chói mắt. Đám bạn xung quanh đều nhìn tôi một cách kỳ lạ, thì thầm to nhỏ. Phần lớn trong số đó đều cho rằng mối qu