
của mình, Ji Chun khẽ rít lên tức tối.
– Đồ ngốc ! Sao lại làm điều dại dột như vậy chứ ! Cậu biết là tớ đang làm hại cậu mà … sao lại không tấn công …
Khẽ đẩy nhẹ Chun ra, Xư Bi vẫn nhìn nó bằng nụ cười trìu mến, vốn đã không thay đổi, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
– Bất cứ điều gì cũng có lí do của nó. Và trong trường hợp này, tớ tin rằng cậu cũng vậy. Vì thế … cậu vẫn sẽ mãi là bạn của tớ. Và tớ hứa không bao giờ làm hại cậu đâu !
Nhẹ nhàng đặt lại Xư Bi xuống nền đất, cố gắng dùng Phong Thuật của mình để chữa trị lại phần nào ma lực đã mất trong Xư Bi. Nó khẽ chẹp miệng, rồi thì thầm vào tai con bé … một điều gì đó mà khiến YuMi cũng không thể nào nghe thấy.
” Xư Bi ngốc ạ ! Cậu nói điều gì cũng có lí do của nó. Vậy tại sao cậu lại nỡ lòng gạt bỏ đi cơ hội nghe lời giải thích của Yul ?! Nhỡ đâu trong hành động của anh ta cũng có lí do khó nói thì sao ! Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại ! “.
Chun chỉ nói có thể, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, nó vội vàng bước đi.
Thẫn thờ nhìn theo, nó thực sự phải suy nghĩ.
…………………
Sau khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của Xư Bi, lúc này, chỉ có mình Chun và Hắc Linh Sứ, hắn mới gọi với con bé lại và thì thầm vào tai như một lời đe dọa.
” Bạch Linh Sứ này, hình như vừa nãy ngươi đã thể hiện cảm xúc hơi thái quá thì phải ! Ta có nên nghi ngờ không đây ?! ” – Tên Quỷ Đen nói với giọng lập lờ.
” Nếu cảm thấy nghi thì cứ việc điều tra, ta tin điều ta làm là đúng ! ” – Nói rồi, nó lại vội vàng đẩy mạnh Hắc Linh Sứ sang một bên và lặng lẽ bước đi trong sự kiêu ngạo không lo lắng của mình.
………..
Sau khi Chun đi, Xư Bi cũng cố gắng gượng mình ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên để cơ thể tuần hoàn lại như bình thường. Nếu không nhầm thì chắc chắn vừa rồi Chun đã truyền thêm sức mạnh cho nó để con bé có thể hồi phục lại một phần ma lực của mình. Nếu không, nó sẽ chẳng thể đứng dậy ngay sau khi trúng đòn Tự Kích như vậy được. Và tất nhiên, con bé cũng đủ thông minh để không sử dụng hết thành phần công lực, tự rút ma lực cũng chỉ như một vở kịch để che mắt kẻ địch. Nó đâu đến nỗi quá ” ngu ” mà đi tự rút hết sức mạnh của mình ra cơ chứ ! Biết Chun vẫn chưa hoàn toàn theo phe địch, Xư Bi lại khẽ mỉm cười vì quyết định đúng đắn của mình.
Sau bao chuyện thăng trầm từng xảy ra, nó không thể cứ ngờ nghệch và ngây thơ như trước mãi được, sự trưởng thành và cần thêm chín chắn điều đúng đắn.
……………………….
Trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện nằm ở phía cuối dãy hành lang, Jen vẫn đang chờ Xư Bi ở đó …
Và ngay khi con bé vừa mới bước chân tiến vào, hắn đã xuất hiện.
– Tìm anh hả ?!
Con bé lập tức quay ngoắt lại, khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này.
Thoáng trên mặt nó có chút bối rối …
– A … hơ … anh … vẫn ở đây sao ?!! – Hỏi như thế là vì nó nghĩ tất cả mọi người đều bị bùa ếm của YuMi và không thể đến trường.
– Hửm ?! Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu ?! Chẳng phải bây giờ vẫn là giờ đi học ?! – Jen khẽ nghiêng đầu cười cười trêu con bé, hẳn là hắn đã biết rõ nó đang nghĩ gì.
– Ưm … không … là em nghĩ … em cứ nghĩ tất cả mọi người đều bị tác dụng bùa ếm của cái YuMi …
– Ừm. Tất cả mọi người, nhưng không có nghĩa là bao gồm cả anh. Ủa … mà sao em có vẻ buồn vậy ?!
– Hưm … thực ra là … có chút chuyện ! – Nó lại thở dài và muốn kể lể một chút.
– Hì ! Kể cho anh chút chuyện đó được không ?! – Jen mở lời một cách trìu mến để con bé bắt đầu đi vào câu chuyện …
[…'>
………………
– Vậy là em đang gặp chút rắc rối với mạng sống của mình ?! – Jen quay đầu sang hỏi con bé, vẻ vẫn rất thản nhiên.
– Híc ! Không chỉ là một chút thôi đâu ! Đối với em thì đó là cả một vấn đề lớn đấy ! – Nó khẽ chau mày, trong khi mình còn đang lo lắng thì làm sao Jen có thể thản nhiên như thế được !!
Khẽ đan xen những ngón tay thanh mảnh của mình vào nhau, hắn lại chắp lên trán rồi chợt phì cười.
– Sẽ ra sao nếu em có lại một cơ hội ?!
– Một cơ hội nữa sao ?! – Nó tròn xoe mắt ra để đón nhận điều mình vừa nghe thấy.
– Ừm. Một cơ hội, một cơ hội để em có thể sống lại lần nữa mà không cần dính dáng đến ma quỷ. Em nghĩ thế nào ?! – Jen nói bằng giọng chắc nịch, nghe có vẻ hắn đang nghiêm túc lắm.
Mắt nó cứ tròn xoe, rồi mặt lại nghệt ra, miệng há hốc. Trong vài phút bối rối, con bé khẽ lắp bắp như thể vẫn chưa tin nổi vào những điều mình vừa nghe thấy.
– Em … em vẫn có thể sống lại … một cơ hội nữa sao ?!! Là như thế nào vậy ?! Anh nói thật đấy chứ ?!!
– Anh đã đùa nhóc bao giờ chưa ?! – Jen khẽ nhíu mày tinh nghịch.
– Hừm … đã từng, và có rồi đấy ! – Nó lại xị mặt lại rồi … plè !
– Hì ! Đã từng … nhưng lần này là thật. Anh sẽ không đùa với những chuyện quan trọng như thế này đâu ! Em còn nhớ cuốn sách của Người Truy Hồi chứ ?!
– Cuốn sách của Người Truy Hồi sao … – Nghĩ ngợi một hồi, rồi dường như lật lại được những trang rỗng tuếch trong cái đầu ngờ nghệch của nó, con bé chợt nhớ ra và reo lên như bắt được tiền – A !! Nhớ rồi, có phải cái cuốn sách lần trước anh tặng !
– Yà ! Đúng rồi đó ! May mà em chưa quên, thế có còn giữ không ?!
– Hửm … gì chứ ! Tất nhiên là có rồi. Một thứ quý như thế s