
người con bé … khiến nó đỏ bừng cả mặt. Con bé khẽ lắp bắp …
– Sao … sao anh biết em ở đây …
Jen phì cười, một nụ cười thật đáng yêu.
– Vì em gọi anh mà ! Không nhớ sao …
– Hơ … nhưng …
” … lúc đó Jen đâu có ở đấy … chẳng nhẽ hắn nghe thấy được sao … ” – Xư Bi thầm lầm bầm …
” Dù ở xa đến đâu, anh vẫn nghe thấy được đấy ! ” – Jen lại quay sang nhìn nó, trả lời dõng dạc tuy nó lí nhí chẳng nên lời …
” Trời ạ ! Nói bé vậy mà cũng nghe thấy được … ” – thở dài.
……………….
Bóng Jen và Xư Bi đã đi khuất khỏi căn phòng, lúc này, một người mặc áo đen mới từ từ bước ra, khẽ mím môi mỉm cười chua chát … con nhóc đó lầm bầm nguyền rủa …
” Jen ạ ! Dù không biết rõ anh là ai … Nhưng thực sự anh đã làm tôi phải khó chịu rồi đấy !!! Động tới YuMi này là không xong đâu !!! ” …
Cánh cửa đóng lại cái rầm. Và hình ảnh của YuMi cũng chợt biến mất vào hư không …
……………………………………
” Cám … cám ơn anh … ” – Ngồi xuống bên một hàng ghế gỗ gần cổng trường, con bé lại thầm lắp bắp trong run sợ … có lẽ, vì dư chấn của vụ khủng hoảng tinh thần vừa nãy, nó vẫn chưa quên hết được.
” Kẹo mút nhé ! ” – Jen hồn nhiên hỏi.
” Thôi ! Em nghĩ café nóng thì hơn !” – Con nhóc khẽ nheo mày … lúc nào mà cũng kẹo mút thì có mà chết vì ngọt à.
” Ừm ! Đợi một chút ha ! ” – Nói rồi, Jen lại chạy vụt đi về phía có máy bán café.
Một lát sau, hắn quay lại, trên tay cầm hai cốc café nóng hổi, vừa đưa cho con bé, vừa thổi phù phù khiến hai đôi má nó bỗng chốc căng phồng … nhìn xinh không chịu được !
” Cẩn thận kẻo nóng nha ! ” – Jen ngồi xuống bên cạnh nó rồi căn dặn.
Nó ậm ừ … xong chợt nhớ đến chuyện hôm qua, con bé lại hỏi.
” À mà … cuốn sách … ”
” Sao ?! Em không đọc được hả ! ” – Jen nói như thể đã đoán trước được chuyện gì.
” Anh biết rồi à ?! Vậy sao còn đưa em … nó toàn chữ cổ ! ” – Xư Bi khẽ chau mày bực bội.
” Hì ! Cuốn sách đó không thể đọc bằng mắt ! Mà phải lắng nghe bằng tai … ”
Nói rồi, Jen chợt mỉm cười khi chỉ vào đôi tai của mình, đôi tai có chiếc khuyên hình cánh thiên sứ …
” Sao cơ … ”
” Tự tìm hiểu đi nhé … ” – Vừa dứt lời, Jen đột ngột đứng dậy … chắp hai ngón tay đặt lên trán chào con bé, rồi lững thững bước đi trong sự ngỡ ngàng của nó … ngỡ ngàng đến mức chẳng nói được câu nào …
” Nghe bằng tai sao ???!!! ”
………………………….
Còn đang ngơ ngác vì không hiểu ý nghĩa trong lời nói kỳ quặc của Jen ban nãy, thì bất ngờ, tiếng chiếc xe Limo đột ngột dừng lại trước mặt con bé khiến nó giật bắn cả mình. Giọng Yul từ trong xe cất ra bên ngoài cửa sổ.
” Còn ngồi đây làm gì hả !! ” – Hắn quát – Cái tên khùng TT___TT!
Bước vào trong xe, nó vẫn lặng lẽ đến đáng ngờ, đầu óc chỉ mông lung nghĩ về lời Jen nói ” đọc sách mà lại nghe bằng tai sao ?! “.
” Đúng vậy đấy ! Cuốn sách ấy phải được nghe bằng tai ! ” – Giọng Yul ngồi bên cạnh bất ngờ cất lên khiến nó phải giật mình quay lại … sao cả Yul cũng biết … à mà ừ nhỉ … sao Yul lại biết về cuốn sách đó ??!!! … Hắn lục đồ của mình à ~”~
Trận chiến của Quỷ.
***
Có ai nói ngày hôm qua tôi thất bại.
Nhưng ngày hôm nay, tôi phải làm lại từ đầu …
Tập trung sức mạnh – cho một trận đấu mới.
——————————–
Con bé khẽ nheo mày, chăm chú nhìn hắn rồi cười tò mò.
– Hey ! Sao anh lại biết !
Có vẻ như chỉ là một lời nói lỡ lời, hắn vội vàng ấp úng … rồi quay ngoắt đi như thể chẳng bận tâm.
– Bỏ đi !
– Này !!! Bỏ là bỏ thế nào !!! Tôi không chịu đâu đấy ! Anh đang giấu tôi điều gì hả !!!
– Tôi nói là bỏ đi cơ mà !!!
Nghe tiếng Yul quát, có vẻ hắn bực mình rồi. Con bé cũng đành im im … Rồi bất thình lình, nó lại quay ngoắt sang nhìn Yul … cười cười nham hiểm.
– Yà … Tưởng to tiếng nạt nộ tôi là xong hả !! Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt nha …
Nói rồi, nó từ từ giơ lên những ngón tay, đan xen vào nhau uốn éo … rồi mỉm cười đe dọa. Thấy thế, Yul bỗng tái mặt.
– Cô … định làm gì …
– Định làm gì hả … Chết này !!! Là anh khiêu khích tôi đấy nhá !!
Vừa dứt lời, con bé lập tức nhảy bổ vào Yul, liên tục chọc léc khiến hẳn nhảy tưng tưng lên như phải bỏng … Vừa cười vừa mếu …
– Buông ra !! Cô muốn chết à !!! Á á á ….
…….
Bác tài xế khẽ tò mò quay lại nhìn, rồi mỉm cười thích thú – ” Lần đầu thấy cậu chủ bị bắt nạt đấy ! “.
…………………………………
… ” Cuốn sách phải được nghe bằng tai … bằng tai thật sao ??? ” …
Trở về phòng, nó cứ lầm bầm như vậy hoài. Vội vàng mở cuốn sách ra, nó cố gắng ” lắng nghe ” thêm một lần nữa …
” Ư hừm … hưmmmm … Sao chẳng có cái quái gì thế nhở !!! ” – Ngồi im, mắt lim dim được một lát, nó lại thở dài chán nản vì thậm chí chẳng có lấy một chữ nào ” bay ” vào tai con bé cả.
” Con không nghe thấy được đâu !! ” – Tiếng Bụt bất ngờ cất lên khiến con bé suýt thì ngã nhào xuống đất !!!
” Có cần thiết phải đột ngột như vậy không ạ !!! ” – Nó loạng choạng, rồi lại làu bàu … ” Mà Bụt nói không nghe thấy được là sao ??! ”
Trầm ngâm một lát, Bụt lại mở lời.
” Phải có ma lực. ”
” Ma lực ?! Chẳng phải con cũng có ma lực sao ?! ”
” Ma lực của con quá yếu ! Nó không đủ để đi sâu vào tiềm thức của cuốn sách này.”
” Vậy con cần phải khiến ma lực mạnh lên ??!! ”
” Ừm. ”
” Nhưn