
yện cười, chở tôi đi lòng vòng khắp các con đường trong thành phố.
Mãi đến tối anh mới đưa tôi về nhà.
– Cô đi đâu giờ này mới về hả?
Vừa vào cửa tôi đã thấy hắn ngồi ở sofa , mặt đằng đằng sát khí.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.” tôi đã hứa với mình là sẽ không để ý đến anh nữa mà”
-Này! Cô có nghe tôi nói gì không hả?
Hắn lại quát lớn hơn khi thấy tôi cứ thế mà vào thẳng phòng.
– Tôi đi đâu liên quan gì tới anh?
Đã định sẽ chẳng nói gì với hắn nhưng không hiểu sao tự dưng tôi lại ….. trừng mắt nhìn hắn giận dữ “đúng là chính tôi cũng chẳng hiểu nổi mình”
– Cô……..
Hắn định nói gì đó nhưng chợt im lặng một lúc rồi….. gằn từng tiếng.
– Cô – giỏi – lắm!
Nói rồi hắn lạnh lùng bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại.
Thường thì những lúc tôi chống đối lại hắn, hắn hay bày đủ trò hành hạ tôi.
Hôm nay, hắn chẳng làm gì.
Lẽ ra tôi thấy vui mới đúng.
Sao tự dưng lại thấy như …………….
Tôi lê từng bước chân về phòng, chỉ muốn vùi đầu vào giấc ngủ…………..
CHẠP 20:
Sáng hôm sau. Tôi cùng hắn đi làm.
– Chiều nay chờ tôi trước công ty, tôi sẽ đưa cô về!
– Hả….. gì…..?
Hắn làm tôi quá đỗi ngạc nhiên. Chẳng phải hắn sợ mọi người biết tôi với hắn….. nên bất đắc dĩ mới đưa tôi đi làm buổi sáng (vì ở đây không đón dk xe) lại dừng xe rất xa công ty, còn buổi chiếu hắn bảo tôi phải tự dón taxi mà về.
Tự dưng hôm nay thay đổi 180 độ , bảo tôi không ngạc nhiên sao được:
– Chẳng phải anh……….
Tôi còn chưa nói hết câu hắn đã lườm tôi một cái:
– Tôi nói sao thì làm vậy đi, đừng hỏi lôi thôi!
” Anh đúng là cái đồ khó hiểu mà………. nhưng……. sao tự dưng lại thấy………”
Môi tôi bất giác nhếch lên thành một nụ cười mà chính tôi cũng không kiểm soat được.
Quay sang phía hắn, chợt phát hiện ánh mắt vừa lướt nhẹ qua mặt tôi.
Tự dưng lại thấy mặt mình nóng ran.
Cúi gằm mặt tôi lại đấu tranh tâm lý với chính mình:
“Đã bảo là đừng để ý tới anh ta nữa mà!
Đã bảo là phải quên đi!
Đã tự hứa với mình là sẽ không để tình cảm với anh ta chi phối mình nữa.
Vậy mà……….”
Đôi lúc con tim lại phản kháng với lý trí của mình.
************************************
– Phi Khanh! cô sướng quá nha.
Tôi đang loay hoay làm việc thì Nhã Đan từ đâu chạy lại nhìn tôi xị mặt kiểu như ” tôi đang ganh tỵ với bạn nè”
Nhìn cái mặt Đan tôi phát mắc cười:
– Này! làm gì mà sướng với không sướng hả? Không lo làm việc mà chạy đi đâu lung tung vậy?
– Không đi lung tung thì có mang cái này đến cho cô được không?
Chìa ra trước mặt tôi một bó hoa tường vi . Nhã Đan lại suýt xoa:
-Đan vừa đi ngang quầy tiếp tân. có người gởi cho Khanh cái này nên nhân tiện mang vào dùm luôn nè. Gớm ! mới vào công ty làm đã được sếp để ý . Bây giờ còn được tặng hoa nữa. Nhất định là của sếp rồi.!
-Không phải !
Tôi trả lời ngay tắp lự làm Nhã Đan hơi ngạc nhiên.
Dù chưa biết là ai lại tặng hoa cho tôi, nhưng hắn thì ….. không thể nào.
– Mà tôi với giám đốc không có gì với nhau hết. Mọi người đừng hiểu lầm. Giám đốc……
Tôi định nói “giám đốc có người yêu rồi” nhưng sao tự dưng lại …… thấy không thể thốt ra được câu ấy.
– Giám đốc sao?-Thấy tôi ngập ngừng Nhã Đan lại hỏi tới.
– Không có gì. Chỉ là hoa này không phải của giám đốc thôi.
Cùng lúc tôi đang xem tấm bưu thiếp đính kèm.
” Ngày mới vui vẻ nha cô bé!
Rất hân hạnh nếu chiều nay được cô bé dễ thương này cùng ăn tối.
Vĩnh Cường.”
Vĩnh Cường- Anh ấy thật là ………
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tôi.
” Yêu một người là cách tốt nhất để …….. quên một người. Tại sao lại không thử?”
CHẠP 21:
– Phi Khanh!
Vừa tan sở, mới ra tới cổng công ty . Tôi đã thấy anh đứng đó tự lúc nào.
Vẫn một nụ cười ấm áp!
Vẫn là ánh mắt nhẹ nhàng đầy triều mến!
Anh vẫy tay gọi tôi.
Tôi cũng cười đáp lại anh:
-Anh chờ em lâu không?
– Lâu chết đi được!- anh làm mặt giận dữ với tôi, nhưng chỉ 1s sau, cơ mặt anh lại giãn ra trở về hình dạng vốn có.- Nhưng mà đáng!
Tôi phì cười trước thái độ của anh.:
– Anh đúng là…….
Tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng anh luôn biết cách làm tôi cười.
Đi cùng anh ,nói chuyện với anh tôi luôn cảm thấy rất thoải mái.
Không một chút gì bận tâm!
Không có gì để lo lắng!
Tôi tự nhủ mình:
” Hãy để anh có thể trở thành tương lai của tôi.
Hãy xóa bỏ hết những gì trong quá khứ!”
*********************************
– Chúng ta đi thôi!
Anh nắm tay tôi kéo nhẹ, một tay vừa mở của ô tô, còn cúi người rất lịch thiệp nữa chứ:
– Mời quý cô xinh đẹp!
– Quý cô đay sẵn sàng!
Tôi cũng cười đùa lại với anh. Đang định vào trong xe thì bất chợt di động tôi đổ chuông dồn giã.
“Nhớ chỉ nhớ, khoảnh khắc mà ta gặp nhau vì người, vượt qua thời gian và không gian
Oán chớ oán, đôi mắt đang chứa chan nước mắt, chớp mắt thì mọi việc đã đổi thay……….”
Tôi lấy di động ra xem thì thấy ngay trên màn hình cuộc gọi …….. cái tên “Việt Hùng” đang nhấp nháy.
Không tiện nghe máy trước mặt anh nên tôi khẽ gật đầu với anh:- Em xin phép nghe điện thoại một lát, phiền anh chờ rồi.- Nói đoạn tôi đi cách xa anh một khoảng mới nhấn nút trả lời.
– Alo!
– Cô định đi đâu vậy hả?
Cái giọng hắn dù trong điện thoại mà sao tôi vẫn có cảm giác…