Teya Salat
Cô Dâu Mạo Danh

Cô Dâu Mạo Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322174

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

hị ta hỏi vậy là sao?

Không lẽ chị ta…… cũng như mấy người kia…….

– Gì là gì ạ……..? Em không quen với giám đốc Hùng nào hết.

Tôi cười giả lả. Tốt nhất là làm như không biết, nếu để bọn họ biết tôi và hắn……… , nhớ lại thái độ lạnh lùng của hắn lúc nãy …… tôi bất giác rùng mình.

– Đi theo tôi!

Trông chị ta có vẻ như không tin lời tôi nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì. chỉ ôm lấy đống giấy tờ dày cộm thả mạnh vào tay tôi- hix làm tôi suýt té vì nặng- rồi mở cửa ra ngoài.

*********************

Chị ta dẫn tôi tới một cái bàn trống trong phòng kế hoạch.

– Cô ngồi ở đây đi.

Chị ta nói rồi toan quay đi nhưng dường như nhớ ra gì đó lại quay lại:

– Ah! Còn nữa tất cả tài liệu cho kế hoạch quay quảng cáo đều ở đây- chị ta chỉ vào đống giấy tờ đã đưa cho tôi lúc nãy- Cô làm bản báo cáo chi tiết rồi mang lên phòng giám đốc vào đầu giờ chiều nay, nhớ rỏ chưa.

Chị ta đi rồi tôi mới nhìn vào đống giấy tờ đó mà phát hoảng.

“- Trời ơi nhiều thế này mà bắt phải xong vào đầu giờ chiều ư. Phản đối! Phản đối! Chế độ áp bức sức lao động của nhân viên công chức. hix hix!”

Hix hix !

Tiếp Chạp 15:

Đã gần 10h rồi mà bản báo cáo kế hoạch vẫn chưa đâu vào đâu.

Tôi còn đang đau đầu thì cái máy tính chết tiệt lại bị nhiễm vi rút. Toàn bộ dữ liệu đều mất hết.

Thế là công toi.

Đành phải làm lại từ đầu nhưng dùng cái máy này làm tiếp thì không ổn rồi.

Liếc thấy trong phòng vẫn có vài người không dùng đến máy tính, tôi lân la sang xin dùng nhờ:

– Chị ơi máy của em bị hư rồi. Không biết chị có thể cho em mượn tạm máy chị một lúc không ạ?

Tôi nở một nụ cười vô cùng thân thiện ” Đã nhờ người ta thì phải như vậy chứ hj” .

Ấy vậy mà tôi có ngờ đâu chị ta phang cho tôi một câu làm tôi bật ngửa.

– Tránh ra chỗ khác đi! Tôi phải dùng nó bây giờ. Mà có để không tôi cũng không cho cô mượn.

Chị ta nói rồi ngó lơ chỗ khác xem tôi như “không khí”.

Tiếp sau lời chị ta là những tràng cười giễu cợt của mấy người còn lại trong phòng:

– Phải rồi , phải rồi ! hô hô….

-Ha ha……….

-……………..

-……………..

Vậy là sao hả trời?

Tôi có làm gì đắt tội với họ đâu mà lại đối xử với tôi như vậy.

Tôi thậm chí mới gặp họ là lần đầu mà.

Tôi căng óc cố lục lại trí nhớ mình xem thử mình có làm gì nên tội không.

Và dĩ nhiên là không hề!

Nhưng họ đã tỏ thái độ như vậy rồi chẳng lẽ tôi còn muối mặt đứng đây sao?

Quay về bàn làm việc của mình.

Tôi tiếp tục làm bản báo cáo bằng cách …viết tay.

Phía sau những ánh mắt vẫn nhìn tôi không thiện cảm.

Nhưng thôi mặc kệ.

Điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo này.

********************

Xong!

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Buông viết, lắc lắc cái tay mỏi nhừ.

“Hix! Tôi đã phải bỏ cả bữa trưa để làm xong nó.”

Đã 2h chiều!

Tôi mang bản báo cáo đến phòng hắn theo lời của chị trưởng phòng.

Thấy tôi hắn không hề ngạc nhiên.

Chỉ hỏi một câu rất ngắn gọn:

– Đến rồi à?

Vậy vậy là sao?

Chẳng lẽ hắn biết mình sẽ đến đây?

Vậy cái bản báo cáo này chính xác là hắn bảo chị trưởng phòng để cho mình làm rồi.

” Hừ anh giỏi lắm Việt Hùng!

Tính gây áp lực cho tôi chịu không nổi mà tự động nghỉ việc ở đây hả?

Anh đừng có mơ!

Tôi mà nghỉ thì hai người được tự do à”

***************************

CHẠP 16:

Còn mãi hậm hực vì hắn thì một giọng nói trong trẻo từ trong phòng vọng ra làm tôi chết lặng.

– Ai vậy anh Hùng?

Giọng nói ấy không lẫn vào đâu được.

Tôi vẫn nhớ rất rõ- là giọng của Thiên Vân!

Mặc trên người cái váy trắng mỏng tang. Lại khoác ngoài bằng chiếc áo vet của hắn.

Rất tự nhiên cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, gục đầu lên vai.

– Cô ấy là ai vậy? Hình như em thấy quen quen?

– Là nhân viên đến đưa bản báo cáo thôi. Em quan tâm làm gì?

Hắn….vẫn lạnh lùng!

Cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹn- Đau!

Giọt nước mắt như chực trào ra khóe mi.

Tôi cố gắng kìm chế mình.

Giữ nét mặt thản nhiên, nói bằng giọng bình thường nhất có thể:

– Giám đốc!…… bản báo cáo này tôi làm xong rồi……. Không biết giám đốc còn gì ….. cần tôi làm ….. nữa không?

Hắn dửng dưng cầm lấy bản báo cáo trên tay tôi lật lật rồi bảo:

– Không ! cô đi được rồi.

Chỉ chờ có vậy tôi vội vã bỏ đi thật nhanh. Tôi sợ rằng nếu chỉ đứng đó thêm vài giây nữa thôi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa………….

Cái hành lang không dài lắm lúc tôi đi vào sao mà bây giờ xa thế, tôi có cảm giác như mình đi hoài mà vẫn không tới được phòng làm việc của mình.

Cảm Giác như có cái gì đó mằn mặn chảy vào khóe môi.

Tôi không biết là mình có còn đang bước đi hay không?

Chỉ biết bây giờ tôi đau -rất đau, không chỉ ở tim mà hình như nỗi đau ấy kéo dài xuống …. bụng nữa.

Buồn cười nhỉ?

Tôi chỉ nghe nói nỗi đau trong tình yêu là một nỗi đau “quặn thắt cả con tim” , chứ có bao giờ nghe nói đến “đau bụng” đâu.

Có lẽ vì tình yêu của tôi dành cho hắn vốn dĩ đã không giống ai , nên “đau” cũng chẳng giống bình thường chăng?

Bụng tôi lại co thắt từng cơn.

Chân tôi loạng choạng.

Mọi vật trước mắt tối sầm.

Sau đó…… sau đó………

Tôi không biết gì nữa.

Chỉ thấy như cả người mình được nhất bổng, bay đi nhẹ nhàng.

**********************