
c nét mặt đanh lại khi nhìn sang nhóm của Lê Linh:
– Các cậu hình như có chuyện gì với Thiên Di của tôi thì phải.
Mấy tiếng “Thiên Di của tôi” làm cả căn tin ồ lên, Thiên Di khẽ đỏ mặt. Lê Linh lùi lại vài bước tỏ ý đề phòng. Minh Long không phải con nhà “đại gia” nhưng gia đình Long có rất nhiều người nắm vị trí quan trọng trong các cơ quan cấp cao của nhà nước.Bản thân bố Long cũng là một nhà chính trị gia có tiếng. Ở trường, Long nổi tiếng vì vẻ ngoài đẹp trai và học hành rất “đỉnh”. Nhưng rồi khuôn mặt Lê Linh hiện lên vẻ thủ đoạn. Nó tiến lại gần Minh Long.
– Long à, cậu có biết chuyện gì không? Thiên Di của cậu giờ đang làm ô sin cho nhà một đại gia, nói đúng hơn là để chăm sóc cho cậu chủ của nhà đó.
Thiên Di sững người. Nó còn chưa nói với Minh Long chuyện này, nó định để vài hôm nữa, khi mọi chuyện ổn định mới nói tất cả. Thiên Di không dám nhìn vào mặt Minh Long nhưng nó có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên vai nó đang siết chặt.
– Tôi nghĩ là có chuyện gì đó hiểu lầm ở đây. – Minh Long thản nhiên nói.- Mà cho dù Thiên Di có làm vậy đi chăng nữa thì chắc là có lí do nào đó, ít ra vẫn còn hơn những người rảnh rỗi đi kiếm chuyện vô cớ với người khác.
Lê Linh im bặt không nói nổi lời nào. Nó định làm thế để Minh Long nổi giận với Thiên Di, làm cho Thiên Di bẽ mặt trước tất cả mọi người. Nào ngờ… Thấy không đạt được mục đích, Lê Linh liền ném cho Thiên Di cái nhìn sắc lẹm rồi bực tức bỏ đi.
– Long, nói hay lắm. – Hoa phải nín nhịn từ nãy, giờ mới được hả hê.
Minh Long mỉm cười rồi nắm tay Thiên Di.
– Đi theo mình qua đây một chút.
Thiên Di cứ vậy để cho Minh Long kéo đi trong sự ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người. Ra đến ghế đá đằng sau trường, Minh Long mới buông tay Thiên Di.
– Cậu ngồi xuống đi.
Thiên Di làm theo lời Minh Long như một cái máy, trong lòng đầy lo lắng chờ đợi phản ứng của Long. Lúc này Minh Long mới khẽ ngồi xuống bên cạnh Thiên Di.
– Chuyện Lê Linh nói lúc nãy là sao? Có thể giải thích cho mình được chứ?
– Mình… thật ra mình không có ý muốn giấu cậu mãi đâu. – Thiên Di bối rối.- Thật ra công ti bố mình gặp khó khăn về tài chính. Bố mình đã phải vay vốn từ bác Trần Bùi. Bác ấy có một người con bị bệnh tim, tên là Mạnh Hoàng, bằng tuổi bọn mình. Bác Trần đồng ý cho bố mình vay vốn với điều kiện là mình về nhà bác ấy ở, giúp bác ấy khuyên con trai làm phẫu thuật tim và động viên cậu ấy.
– Thật chứ?
– Tất nhiên, cậu không tin mình hả? – Thiên Di ngẩng đầu nhìn Minh Long.
– Đồ ngốc.- Minh Long khẽ gõ lên trán Thiên Di.- Sao mình lại không tin cậu chứ. Nhưng lần sau có chuyện gì thì nhớ nói với mình, đừng một mình cố gắng, hãy để mình cố gắng cùng cậu, được không?
Minh Long cười tươi, đôi mắt híp lại dễ thương. Nụ cười làm cho những gánh nặng của Thiên Di như biến mất, nó dựa vào vai Long, nhẹ nhàng gật đầu. Bầu trời phía trên hai người như cao và rộng hơn với những tia nắng lấp lánh.
Tan học, Thiên Di cùng Minh Long và Hoa vui vẻ bước ra cổng trường.
– Đợi mình đi lấy xe rồi đưa cậu về nhé. – Minh Long nháy mắt.
Thiên Di mỉm cười nhưng nó chợt nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đang đỗ trước cổng trường. Không khó để Thiên Di nhận ra đó là xe của nhà bác Trần Bùi. Nó khẽ thở dài rồi quay lại nói với Minh Long.
– Xin lỗi, hôm nay mình không về cùng cậu được rồi.
Minh Long nhìn ra cổng trường, là một người thông minh nên Minh Long lập tức hiểu ra vấn đề. Long đặt cả hai tay lên vai Thiên Di:
– Không sao đâu. Cố lên, mình luôn bên cậu mà!
– Ừ, mình hiểu. – Thiên Di nói rồi vẫy tay chào tạm biệt Hoa, bước về phía chiếc xe.
Đợi Thiên Di đi khuất, Hoa mới quay sang Minh Long.
– Mình cảm thấy lo lắng cho Thiên Di. Thật sự cậu không bận tâm chút nào về chuyện đó sao?
– Sao lại không bận tâm chứ? Trong lòng mình bối rối và lo lắng đến phát điên lên được. Nhưng mình không muốn Thiên Di lại phải suy nghĩ về mình nữa. Không hiểu sao mình cảm thấy như có điều gì không ổn sắp xảy ra.
***
– Cháu về rồi, cô Sang.- Thiên Di bước vào nhà và vui vẻ chào cô giúp việc.
– Cô Thiên Di…- khuôn mặt cô giúp việc hiện rõ vẻ lo lắng và khó xử.
– Có chuyện gì sao? – Thiên Di ngạc nhiên.
– Tôi…thôi cô cứ lên phòng ngủ thì sẽ rõ.
Nhận thấy vẻ bất thường của cô Sang, Thiên Di liền đi nhanh lên cầu thang. Vừa mở cánh cửa phòng, Thiên Di sững người. Căn phòng như vừa trải qua một trận cuồng phong kinh khủng lắm. Mọi thứ, từ đồ đạc cho đến quần áo đều đảo lộn, vương *** khắp nơi. Đến cả sách vở của Thiên Di còn nằm trong thùng rác. Không cần hỏi, Thiên Di cũng biết ai là kẻ gây ra chuyện này. Nó nổi nóng chạy ngay sang phòng của Mạnh Hoàng.
– Tất cả là do anh đúng không? Tại sao anh lại làm thế?
– Dù gì cô cũng là một đứa con gái có giáo dục, vậy mà phép lịch sự cơ bản là gõ cửa trước khi vào cô cũng không hiểu sao? – Mạnh Hoàng ngồi trên giường, hai tay xoay xoay khối rubik, mắt không hề nhìn Thiên Di.
– Vậy vào phá phách phòng của người khác như anh là lịch sự sao? – Thiên Di hét lớn.
Mạnh Hoàng dừng lại, khối rubik cũng đã được giải xong với sáu mặt là sáu màu riêng biệt, đôi lông