Cô dâu mặc váy đen

Cô dâu mặc váy đen

Tác giả: Yose_BTB

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322152

Bình chọn: 7.00/10/215 lượt.

như không nhận ra những thiệt thòi mà chúng đang phải gánh chịu.

– Thiên Di, cháu đến rồi hả?

Tiếng nói ở phía sau khiến Thiên Di và Mạnh Hoàng giật mình, cả hai cùng quay đầu lại. Từ đằng xa, một người phụ nữ trung niên dáng người nhỏ bé với khuôn mặt đôn hậu tiến lại gần. Khuôn mặt Thiên Di bỗng sáng bừng, nó chạy lại nắm tay người phụ nữ kia.

– Vâng, cô với các em ở đây vẫn khỏe chứ?

– Ừ. Lâu rồi mới thấy cháu tới đây. Hôm qua nghe cháu gọi điện nói sẽ tới nên cô vui lắm.

Người phụ nữ trung niên mỉm cười hiền dịu. Bà là giám đốc của trung tâm bảo trợ xã hội này, cũng là “người mẹ lớn” của những đứa trẻ ở đây. Từ nhỏ, thỉnh thoảng Thiên Di đã được bố mẹ đưa đến đây để làm từ thiện và trong mỗi chuyến đi, có một câu nói của bố làm cho nó không bao giờ quên : “ Thiên Di của bố, càng sống sung sướng và hạnh phúc bao nhiêu, con lại càng cần nhớ đến những người có hoàn cảnh khó khăn và bất hạnh bấy nhiêu. Những bạn nhỏ ở đây đều thiếu thốn tình thương nên con hãy chân thành trao đi tình thương của mình, con nhớ chưa?”. Mỗi lần như vậy, cô bé Thiên Di đáng yêu lại cười tươi và gật gật cái đầu. Lớn hơn một chút, vì bố mẹ rất bận rộn nên người hay đi cùng Thiên Di đến nơi này là Hoa. Cả hai cùng có những giây phút vui vẻ và đầy ý nghĩa bên cạnh các em nhỏ.

– Giờ cô dẫn chúng cháu đi thăm các em luôn được không cô?

Người phụ nữ gật đầu và đi trước dẫn đường. Thấy Mạnh Hoàng vẫn đang đứng ngẩn người ở đằng sau, Thiên Di khẽ nhíu mày rồi chạy lại nắm lấy tay Mạnh Hoàng và kéo đi.

– Nhanh lên, rồi anh sẽ thích các em nhỏ ở đây thôi. Chúng rất dễ thương!

Mạnh Hoàng đỏ mặt bối rối, cảm thấy bàn tay của mình nóng ran. Sau một hồi đi qua chiếc sân rộng phía trước, Mạnh Hoàng và Thiên Di được dẫn vào một căn phòng ở trên tầng hai của dãy nhà nằm chính giữa.

– Cô dẫn các cháu đến đây thôi, bây giờ cô phải quay lại làm nốt một số việc. Thiên Di, cháu cũng biết hết mọi thứ ở đây rồi đúng không? Vậy cháu cứ tự nhiên thăm các bé và dẫn bạn mình đi thăm quan nhé.

“ Vâng”, Thiên Di mỉm cười rồi cúi đầu chào lễ phép. Nó và Mạnh Hoàng xách mấy túi đồ lớn vào phòng, một vài người trong phòng nhận ra Thiên Di, họ đều là những người chăm sóc các bé, là những “người mẹ” đầy tình thương. Mạnh Hoàng bỗng thấy có một cảm giác khác lạ gì đó dâng lên khi thấy trong phòng là hơn chục chiếc giường nho nhỏ, mỗi giường đều có một hoặc hai đứa trẻ sơ sinh. Thiên Di trao lại mấy túi quà cho các “mẹ” rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc giường đầu tiên.

– Đây đều là những em bé bị bố mẹ bỏ rơi, không được thương yêu và đón nhận.- Thiên Di dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé đang ngủ ngon lành như một thiên thần.- Nhìn các em ấy mới thấy tôi và anh là những người thực sự hạnh phúc.

Thiên Di nói và hình dung ra ngay ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hoàng nhưng trái lại, Mạnh Hoàng từ từ ngồi xuống và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa bé. Thiên Di ngạc nhiên nhìn Mạnh Hoàng rồi nó khẽ mỉm cười. Có lẽ mục đích đưa Mạnh Hoàng đến đây để cho Hoàng biết cách mở rộng tấm lòng đã bắt đầu có hiệu quả. Vậy là cả hai cùng thăm tất cả các bé trong phòng, cho các bé ăn, chăm sóc các bé. Cũng có những lúc Thiên Di bật cười vì điệu bộ lúng túng của Mạnh Hoàng khi lần đầu bế trên tay một em bé hay cuống quýt khi thấy em bé bắt đầu khóc nhè.

Sau khi rời khỏi phòng dành cho trẻ sơ sinh, Thiên Di và Mạnh Hoàng lần lượt đến thăm hết những phòng khác. Xong xuôi, Thiên Di như chợt nhớ ra điều gì đó, nó hỏi Mạnh Hoàng:

– Giờ tôi sẽ dẫn anh đến một chỗ rất đặc biệt, đi chứ?

Rồi không đợi Mạnh Hoàng trả lời, Thiên Di chạy vụt đi trước. Một lát sau, cả hai đã có mặt ở phía sau dãy nhà chính. Mạnh Hoàng ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là cả một bãi cỏ xanh mướt với những chiếc xích đu, bập bênh,…trông rất kì lạ nhưng cũng rất đẹp mắt. Trên bãi cỏ có một vài đứa trẻ đang nô đùa, tiếng cười nói vang vọng cả một góc.

– Anh thấy hay không? Tất cả những thứ ở đây đều do mọi người trong trung tâm và những đoàn khách đến từ thiện làm đấy.

Thiên Di cười toe rồi ngồi lên một chiếc xích đu nhỏ làm bằng gỗ ở gần đó.

– Xem này, đây là chiếc xích đu mà tôi tự làm.

Mạnh Hoàng chậm rãi tiến lại gần và ngồi phịch xuống bãi cỏ, ánh mắt lạnh lùng đi kèm một cái nhún vai.

– Xấu òm.

– Ê, tôi làm tuy không đẹp nhưng ít nhất anh cũng phải được một câu động viên chứ?- Thiên Di đứng bật dậy, hai tay chống nạnh.

– Sao tôi lại phải động viên cô?

Cuộc khẩu chiến chuẩn bị bùng nổ thì bỗng từ xa, một bé gái dễ thương với mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh chạy tới. Bé gái rụt rè lại gần Mạnh Hoàng.

– Anh gì ơi, có phải anh rất giàu không?

Mạnh Hoàng thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhẹ nhàng xoa đầu bé gái:

– Sao lại hỏi anh như vậy?

– Em nghe mấy anh chị đằng kia nói vậy.- Cô bé ngây thơ chỉ tay về phía đằng xa- Anh ơi, nếu anh giàu thì có phải những thứ em xin anh sẽ cho em không?

Mạnh Hoàng im lặng một lát rồi gật đầu. Thấy vậy, đôi mắt cô bé long lanh, khuôn mặt sáng bừng hạnh phúc.

– Thật hả anh? Vậy anh cho em một người mẹ đi, mẹ như thế này này. – Cô bé háo hức giơ


XtGem Forum catalog