
rong bình, Mạnh Hoàng cũng yên lặng ngồi bên giường bệnh. Từ đêm hôm qua, chưa một lúc nào Hoàng rời khỏi Thiên Di, chỉ ngồi đó và lặng lẽ quan sát. Ánh mắt lạnh lùng, bất cần trước đây đã tạm thời nhường chỗ cho sự lo lắng. Bỗng có bóng người bước vào, là bố mẹ Thiên Di. Hoàng hơi bất ngờ khi thấy theo sau còn có cả bố mình.
– Thiên Di vẫn chưa tỉnh sao?
Trần Bùi lại gần phía giường bệnh, ánh mắt đầy quan tâm và trìu mến. Mạnh Hoàng từ từ gật đầu thay cho câu trả lời. Trần Bùi khẽ thở dài khi thấy Thiên Di tiều tụy và yếu ớt rồi lại quay sang phía bên cạnh:
– Tôi thật sự xin lỗi anh chị về Mạnh Hoàng- nếu không vì nó thì con gái anh chị đã không xảy ra chuyện. Là gia đình tôi có lỗi với gia đình anh chị. Chúng tôi thật sự xin lỗi.
– Anh đừng nói thế, tôi tin nếu người nằm ở đây hôm nay không phải Thiên Di mà là Mạnh Hoàng thì chắc anh cũng đau đớn lắm. Dù gì Thiên Di cũng đã vượt qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ từ từ khỏe lại.
Bố Thiên Di trả lời, đôi mắt đăm chiêu nhìn cô con gái. Chỉ qua một đêm thôi mà ông như hoàn toàn thay đổi: mái tóc bạc đi nhiều, khuôn mặt hốc hác với hai hố mắt trũng sâu. Tuy nói thế nhưng chẳng lẽ đây là cái giá mà ông phải trả khi mang con gái mình ra làm phương tiện để giao dịch? Chẳng lẽ ông đã sai lầm ngay từ đầu? Sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi, căn phòng lại trở về vẻ yên lặng vốn có với những khuôn mặt đầy âu sầu.
***
Tiếng gió thổi xào xạc và không khí mát lạnh tràn vào phòng bệnh khiến cho Thiên Di khẽ cựa mình, mấy ngón tay bắt đầu cử động. Thiên Di từ từ mở mắt nhưng rồi một cơn đau đầu kéo đến làm mặt nó tái đi. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra.
– Cô tỉnh rồi hả?- Mạnh Hoàng ngạc nhiên, đi nhanh lại phía chiếc giường.
– Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
– Bệnh viện. Đêm hôm trước cô bị tai nạn, hôn mê hơn một ngày rồi.
Bệnh viện? Tai nạn? Thiên Di ngẩn người một lát rồi chợt nhớ ra. Mạnh Hoàng…chiếc taxi…Thiên Di chạy tới…
– Cô thấy thế nào rồi? Có mệt lắm không? Có cần gọi bác sĩ không? Cô muốn ăn gì?
Sau khi trả lời câu hỏi của Thiên Di, giờ đến lượt Mạnh Hoàng hỏi nó dồn dập. Thiên Di ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Mạnh Hoàng quan tâm tới nó như vậy, càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy trong mắt Hoàng một chút gì đó dịu dàng- thứ mà trước đây chưa từng có. Thấy Thiên Di im lặng, khuôn mặt Mạnh Hoàng bắt đầu trở nên lo lắng:
– Cô thấy không khỏe hả? Để tôi đi gọi bác sĩ!
– Không cần đâu.
Thiên Di vội vã kéo tay Mạnh Hoàng mà quên mất rằng bàn tay của mình cũng đang bị băng bó. Nó khẽ kêu lên, khuôn mặt nhăn lại vì đau
– Có sao không?- Mạnh Hoàng giật mình cầm lấy bàn tay Thiên Di.
– Không sao. Chỉ có mình anh ở đây thôi hả?
– Bố mẹ cô vừa đến công ty để giải quyết công việc, một lát nữa sẽ tới. Cô Sang thì nghe nói có thể hôm nay cô sẽ tỉnh nên đã về nhà chuẩn bị vài món ăn, còn Hoa thì ở trường.
Thiên Di khẽ gật đầu. Bỗng nó nhận thấy khuôn mặt Mạnh Hoàng gầy và xanh xao hơn trước khá nhiều.
– Sao trông anh nhợt nhạt thế? Chẳng lẽ do vụ tai nạn?- Thiên Di sợ hãi- Anh có bị thương không?
Mạnh Hoàng giơ vài vết thương ngoài da đã được sát trùng và băng lại cho Thiên Di xem.
– Cô có vấn đề hả? Bị như thế này rồi còn không lo thân mình, cứ đi lo chuyện người khác.
– Này nhé, dù gì tôi cũng gánh giúp anh một cái họa. Anh không biết ơn thì thôi còn nói tôi nhiều chuyện hả?
– Là cô ngốc thôi. Đang yên lại chạy ra cứu tôi làm gì để bị tai nạn, hả? Cô có biết tôi rất ghét phải mắc nợ người khác không?
Mạnh Hoàng nói và nhìn thẳng vào Thiên Di, lời nói tuy khó nghe nhưng ánh mắt lại hiện lên chút gì đó dịu dàng. Câu chuyện đang dang dở thì chợt cánh cửa phòng lại khẽ mở ra, là cô Sang.
– Cô Thiên Di tỉnh rồi hả? May quá, tạ ơn trời đất!
Cô Sang vừa chạy đến ôm chầm lấy Thiên Di, đôi mắt vừa ngân ngấn nước. Hôm Thiên Di bị tai nạn, cô cả đêm đứng ngồi không yên. Cô coi Thiên Di giống như con gái của mình nên khi thấy Thiên Di xảy ra chuyện cô cũng rất đau lòng.
– Được rồi mà cô Sang, cháu không sao rồi.- Thiên Di mỉm cười, cảm động trước tấm lòng của cô giúp việc tốt bụng.
Cô sang buông tay khỏi Thiên Di rồi đặt mấy cái túi và cặp lồng lên bàn.
– Bác sĩ nói giờ cô chưa ăn được gì nên tôi có mang ít sữa và canh gà đến. Cô Thiên Di muốn ăn gì trước?
Thiên Di chưa kịp trả lời thì Mạnh Hoàng đã lên tiếng:
– Tất nhiên là canh gà rồi.
– Tôi lại nghĩ là nên uống sữa. – Thiên Di ngẫm nghĩ.
– Cô bị khờ hả? Canh gà phải ăn nóng mới ngon.- Mạnh Hoàng cãi lại, nhất định không chịu thua.
– Anh hay nhỉ? Tôi thích ăn gì kệ tôi. Cô Sang lấy giúp cháu hộp sữa.
– Không, cô Sang lấy canh gà đi.
– Uống sữa!
– Ăn canh!
Vậy là cuộc khẩu chiến bắt đầu nổ ra giữa một bệnh nhân ương bướng và một kẻ chăm bệnh cứng đầu. Cô Sang đứng nơi góc phòng khẽ bật cười. Dưới ánh nắng mặt trời, trông hai kẻ ngốc đó đẹp đôi đến kì lạ.
Giờ ra chơi, trước cửa lớp 12A7.
– Minh Long, sao cậu không đến thăm Thiên Di? Hôm mình gọi điện cũng không thấy cậu đến?
Hoa đứng trước mặt Minh Long, giọng nói ngạc nhiên pha chút tức giận. Nếu Minh