
t ngửa ván cờ lên để Hạ Quyên biến mất chứ!?
*Phòng nghỉ của cô dâu:
-Thưa chủ tịch Hoàng, chủ tịch Nguyễn, chúng tôi tìm được cái này!
Đội trưởng Đội Giám định hiện trường giơ chiếc túi ni lông có đựng 2 chiếc khăn tẩm thuốc mê lên cho hai ông chủ tịch xem. Ông Nguyễn Đan giọng run run hỏi:
-Đây là…..
-Theo xác minh có dấu son môi trên 2 chiếc khăn, chúng tôi nghĩ cô nhà đã bị chụp thuốc mê! – Ông thanh tra tuổi trung niên bước lại gần tiếp lời.
-Còn….còn manh mối gì khác không? – Đến lượt ông Hoàng nói.
-Vẫn chưa. Nhưng mong gia đình hãy yên tâm, có gì mới thì chúng tôi sẽ báo với mọi người ngay.
-Được rồi, chúng tôi trông cậy vào các anh, bằng mọi giá phải tìm được con gái của tôi!
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức thưa ông!
Hải Thanh đứng nghe mà lòng như lửa đốt. Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, giận dữ tột độ:
-Hạ Quyên, nếu tìm được kẻ đã *** hại em, anh sẽ giết hắn! Và dù em có ở bất cứ đâu trên trái đất này, anh cũng sẽ tìm được em!!!
Đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có tung tích gì về Hạ Quyên. Cảnh sát chẳng tìm thêm được gì ngoài hai cái khăn tẩm thuốc mê kia và một đôi giày trắng ở cửa thoát hiểm của nhà hàng. Chính họ cũng đang đau đầu với những vụ trộm của tên trộm khét tiếng tài hoa có biệt danh “Anvil”, được ghép giữa hai chữ Angel và Devil. Angel ý chỉ hắn có tướng tá và ngoại hình đẹp trai (không ai thấy rõ, hắn đội nón che nửa khuôn mặt). Tên trộm này còn rất trẻ, chỉ tầm khoảng 19, 20 tuổi, đặc biệt hắn luôn nhằm vào nhà những triệu phú, doanh nhân thành đạt, tiền của nhiều hơn người. Devil chỉ những ngón đòn chống trả lại cảnh sát khi bị phát hiện của hắn vô cùng tàn nhẫn. Ngoài những điều ấy, không ai biết thêm gì.
~oOo~
Ánh hoàng hôn dần dần trở về với biển. Một tên con trai đang tung tăng nhún nhảy thích thú trên bờ biển, mặt ngước lên trời nhìn những đám mây hồng xinh xinh, trên lưng vác theo túi đồ lỉnh kỉnh, ngân nga hát:
-Ta là 1 tên trộm…..ô ố ồ……giỏi nhất trên đời này……là lá la…… cảnh sát mà bắt ta, ta chấp 10 thằng luôn……hờ hơ hớ………
Đang “hờ hơ hớ” vút cao thật cao thì hắn vấp phải 1 cái gì đó, lộn vòng cực đẹp.
Á!
Oạch!
Keng!
-Thằng nào con nào chơi đểu với ông thế hả? – Hắn xoa xoa đầu, lưng và cái mông đang ê ẩm mà hét lên. Đứng dậy phủi sạch cát trên cơ thể mình, hắn nhìn xuống cái-thứ-tội-đồ kia.
-Hửm? Một cái bao? Chắc thằng trộm nào đó đánh rơi đây mà. Nhưng sao thằng trộm này ngu thế nhỉ? Có việc trộm, gom, vác bao và chạy thôi mà cũng rớt cho được. Mà cái bao lớn phết, chẹp….chẹp….thằng này ngu kinh!
Hắn tò mò lại gần, dùng chân đá đá vào cái bao.
-À há, chắc có giá trị lắm đây. Cám ơn mày nha thằng trộm ngu làm rớt cái này!
Hắn hớn hở ngồi xuống và rút sợi dây cột cái bao ra.
Một thoáng tò mò…….
Một thoáng vui vẻ…….
Một thoáng ngạc nhiên…….
Một thoáng sững sờ…….
Một thoáng bàng hoàng…….
-AAAAAAA! MÁ ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tên trộm hét toáng lên rầm trời, quay đầu chạy nhanh về phía túi đồ của mình, ôm lấy nó che mặt, run rẩy y chang một đứa con nít vừa gặp ma.
Từ trong cái bao đó ló ra mái tóc dài và những ngón tay. Sau một hồi sợ sệt, hắn nuốt nước bọt từ từ lết lại gần, lòng nhân từ với người gặp nạn của hắn lại nổi lên. Đặt túi đồ của mình sang một bên, hắn (lại) dùng chân của mình đá đá vào cái bao. Thấy không có gì gọi là “khả nghi”, tên trộm 1 mắt nhắm, 1 mắt he hé, tay run run nhẹ nhàng kéo miệng bao ra, lẩm bẩm lắp bắp:
-Trời ơi….mong…người phù hộ….cho con….. Mong đây…là..là…người….chứ không phải mấy….con zom…zombie hôm qua con…con mới xem trên…TV hôm qua.….. Con chưa muốn chết đâu, con còn yêu đời lắm…..Con…còn…còn muốn….đi trộm nữa…..con… chưa…chưa….trộm đã…mà…………………
Cái-thứ-trong-bao dần dần hiện ra. Vầng trán, đôi mắt, cái mũi, làn môi….hiện rõ nét hơn. Và khuôn mặt ấy đã làm cho tên trộm ấy phải đơ người.
Sau vài phút để “níu kéo” hồn về, hắn thở dài, tay chống cằm, tỏ vẻ tiếc nuối:
-Hơ, tội nghiệp ghê! Đẹp mà yểu, uổng quá!
Miệng nói thế thôi chứ sau một hồi suy ngẫm (nói cho nó văn chương thế thôi chứ hắn đang nhìn người ta không muốn rời) liền kiểm tra xem cô gái có còn thở hay không.
-Ồ, còn sống à? May đấy. Ê nhỏ kia, dậy coi!
Hắn vỗ mặt cô gái nhè nhẹ.
-Hay là đem đến bệnh viện nhỉ? Mà không được, thế là chết vì ngu. Đâu có thằng nào đi ăn trộm để bị truy nã rồi chường mặt cho thiên hạ thấy đâu, giờ làm sao đây?
Tên trộm cứ ngồi đó mà lẩm bẩm tự kỉ. Hắn lôi cô gái ra khỏi cái bao, toàn thân là màu trắng của chiếc áo cưới ướt sũng. Tên trộm tiếp tục “tự kỉ”:
-Ồ! Một cô dâu? Điệu này mình nghĩ chắc lễ cưới đang đến lúc cao trào thì con bồ khác của thằng chồng đến phá đám, em này ức quá xử em kia, hai em đánh qua tát lại. Em bồ thấy mình yếu thế nên ngộ sát em này rồi quăng xuống biển phi tang đây mà. Tội lỗi….tội lỗi quá!….chậc…..chậc….
Hắn chậc lưỡi, chép miệng, rồi còn tưởng tượng thêm đủ thứ sự việc khác nữa. Nào là em này bị thằng chồng bỏ rơi, hận đời nên tự tử, hay chán chồng mà bị bố mẹ ép hôn. Có ý nghĩ còn có “độ điên maximum” hơn là hắn nghĩ cô buồn tình, mua đại bộ áo cô dâu về mặc chơi rồi ra bi