
thôi sao!
-À…em không biết nữa, hehe.
Liễu Phi hùa theo:
-Sinh thêm đứa nữa đi, mà phải là con gái nhé, cho đủ cặp. Thế là chị em mình sẽ thành sui gia với nhau.
-Ặc…mấy đứa mới có tí xíu mà anh chị đã tính toán thế cơ à!?
Chợt bé Bin đứng bên dưới giật giật váy của mẹ, cậu đã hoàn thành xong “nhiệm vụ” nhìn em bé từ lúc chào xong Liễu Phi:
-Mẹ ơi, em bé dễ thương quá. Lớn lên mẹ cho con cưới em bé mẹ nhé!
Vợ chồng Hải Thanh cười thành tiếng trước sự ngây thơ của trẻ con. Hạ Quyên thì ái ngại đáp qua loa:
-Lớn rồi tính! Con nít biết gì.
Tiệc tàn, dàn người giúp việc của Nguyễn gia xăn tay áo lên dọn dẹp.
Để ba đứa nhỏ chơi với nhau trong phòng của bé Hàn Vương, bốn vị phụ huynh kéo nhau đi ra vườn hoa đằng sau nhà tản bộ vòng vòng và trò chuyện. Hải Thanh dịu giọng lên tiếng đầu tiên:
-Ngẫm lại thấy thời gian trôi nhanh thật. Mới ngày nào bọn mình tổ chức đám cưới vậy mà bây giờ mỗi nhà đã có tiếng trẻ con rồi!
-Ừm, hồi đó thật sự là khó khăn. – Nguyên cười.
-Sao cậu không đi xóa bỏ vết sẹo đó đi? Với công nghệ hiện đại thời nay nó chỉ là chuyện nhỏ.
Hạ Quyên cũng bất bình:
-Đúng rồi đó anh, em kêu đi xóa hoài mà không chịu… Nhìn mặt vẫn đẹp nhưng…hổ báo thế nào ý. Lỳ lợm lắm! Hỏi tại sao không đi cũng không thèm nói.
-Ờ thì…tại anh muốn giữ làm kỉ niệm. Nó sẽ nhắc cho anh nhớ hai người còn ngồi đây được là do anh cứu. Anh phải lấy nó làm minh chứng để em và Hải Thanh đền ơn chứ. Em giờ thành vợ anh rồi thì anh xử dài dài, còn cậu. Chẹp…tôi nên đòi gì đây ta?
Liễu Phi dịu dàng cười:
-Hồi nãy bé Bin nhà cậu cũng đề nghị rồi mà. Nhà tôi gả bé Su qua nhà bên đó là xong.
Nguyên khịt mũi:
-Ai thèm. Con trai tôi lớn lên gái theo đầy. Cần chi con gái mấy người…
Hải Thanh đốp lại rất nhanh:
-Nhớ là nói câu đó nhé! Sau này đừng có mang trầu cau sính lễ qua nhà tôi để xin cưới con nhỏ nha!
Hạ Quyên phá lên cười thích thú. Cô quan sát cảnh tượng trước mắt mà lòng cảm thấy vui vô cùng. Giữa bốn người…đã có lúc là kẻ thù (nói đúng hơn là tình địch), là bạn, những cung bậc cảm xúc vui, buồn, đau, khổ… Lúc này đây, họ thân thiết xem nhau như anh chị em, như người một nhà. Quá khứ đau thương ngập ngụa nước mắt bị đẩy lùi vào dĩ vãng, gương mặt mỗi người không còn sự ngại ngùng, gượng gạo thiếu tự nhiên khi đối diện với nhau như đã từng tưởng tượng. Cuộc sống mới được tái tạo lại hoàn toàn!
Mãi tận gần một giờ sáng bốn người mới nhận ra rằng đã quá khuya, Liễu Phi dẫn Hạ Quyên lên phòng để đưa bé Bin về thì phát hiện ba cô cậu đang nằm lăn quay ra ngủ ngon lành giữa đống đồ chơi. Thật là… Hạ Quyên tự trách mình sao ham vui quá mà quên mất con…kì này về phải tự kiểm điểm mới được. Khi hoàng tử đã yên vị trong vòng tay của bố, Hạ Quyên chào tạm biệt Hải Thanh và Liễu Phi ra về. Hải Thanh còn gọi với lại nhắc Nguyên hôm nào rảnh rang cùng anh đi…nhậu. Nguyên cười gật đầu rồi bước vào trong xe.
Về đến nhà, Nguyên vào trong trước để đưa cậu con trai cưng vẫn đang say ngủ về phòng. Hạ Quyên thì lo xin lỗi anh tài xế làm việc cho nhà mình:
-Cảm ơn anh và xin lỗi rất nhiều, bắt anh phải làm việc đến giờ này!
-Không sao mà cô chủ. Khuya rồi cô lên ngủ sớm đi. Tôi về nhà đây. Chào cô!
-Vâng, xin lỗi anh lần nữa nhé!
Vào trong, cô túm Nguyên lại trước khi anh đi tắm rồi thủ thỉ: “Chồng nhớ tăng lương cho anh Tiến (tài xế) nhé!”
Nguyên hôn nhẹ vào trán Hạ Quyên, đáp gọn lỏn rồi đi nhanh vào phòng tắm:
-Tuân lệnh vợ!
Việc hôn vào trán Hạ Quyên gần như trở thành thói quen trước khi ngủ của Nguyên. Từ đêm tân hôn đến nay đã 4 năm, tương đương với 1460 nụ hôn (có khi hơn) nhưng Hạ Quyên vẫn cảm thấy…ngượng. Cô mỉm cười hạnh phúc rồi quay gót đi vào trong phòng.
Vừa sấy tóc xong là Nguyên phi vào phòng với vợ ngay, không vợ nhớ thì thương lắm!
Cảm nhận thấy mùi sữa tắm thơm phức thoang thoảng kề cạnh, Hạ Quyên dụi đầu nũng nịu như một con mèo con vào ngực Nguyên. Cậu châm chọc cô:
-Mới xa có 20 phút đã nhớ đến thế này rồi sao?
Hạ Quyên cười, vòng tay ôm ngang bụng chồng:
-Một giây còn nhớ huống chi là 20 phút!
-Vậy bây giờ ngủ được chưa, hai giờ rồi đấy!
-Anh phải ôm thì em mới ngủ. – Hạ Quyên chu môi làm nũng.
Nguyên khẽ cười rồi cũng vòng tay ôm lấy cô. Hai vợ chồng cùng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Chàng Rể Và Bố Vợ
Nhân dịp mùng một Tết Nguyên Đán, cả gia đình của Nguyên dắt nhau về thăm gia đình bên vợ.
-Ồ, cả nhà đến rồi hả?
Ông Hoàng Quân trực tiếp ra cửa đón cả nhà con gái. Bin khoanh tay lễ phép:
-Cháu chào ông ngoại ạ!
-Cháu của tôi ngoan quá. Vào nhà đi cháu!
-Thưa ba con mới về! – Đến lượt Hạ Quyên.
-Ừa, vào đi con gái cưng.
Nhưng đến Nguyên thì…
-Con chào b…
“Rầm”
Cánh cửa đóng sầm lại trước khi cậu bước vào. Cậu mở cửa ra hét toáng lên:
-BỐ! SAO BỐ LẠI ĐÓNG CỬA KHÔNG CHO CON VÀO???
-Anh đến đây gây ồn ào lắm! – Ông Quân hét lớn không kém.
Thanh Nguyên và ông Hoàng Quân không hợp nhau cho lắm bởi lý do…cướp Hạ Quyên và làm ông mất chàng rể quý Nguyễn Hải Thanh. Trái ngược với ông, bà Lam lại rất thương Nguyên. Đối với bà ai làm rể cũng được, miễn sao chăm lo