The Soda Pop
Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324411

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

uy. Con nhỏ bưng lên. Màu cà phê đen đặc sóng sánh trong chiếc tách làm bằng sứ. Vân tò mò hỏi.

_Anh định uống cái này thay bữa sáng hay sao…??

_Đúng thế…!!

_Nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu. Anh nên ăn cái gì đi thì hay hơn…!!

_Cô là gì của tôi mà cô quan tâm lắm thế….!!

_Là bạn của anh chứ còn là gì…!!

_Sao hôm qua cô nói cô không cần mà sao hôm nay cô lại nói ngược lại…!!

_Tôi nói là chúng ta quan tâm tế nhị đến đến cuộc sống riêng tư của nhau chứ có phải tôi nói là tôi không muốn làm bạn của anh đâu…!!

Đào quan sát Vân từ nãy giờ. Con nhỏ nhận ra cô gái đi cùng xe với Duy vào buổi sáng ngày hôm qua. Đào muốn biết rõ cô gái kia là ai mà có vẻ thân thiệt và gần gũi với Duy như thế.

Đào ghen tị vì Duy luôn lạnh lùng với Đào trong khi Duy lại có thể mỉm cười và nói chuyện thoải mái với Vân. Đào muốn biết quan hệ giữa hai người là gì và đã quen biết nhau lâu chưa.

Đào có hàng tá câu hỏi muốn chất vấn Duy và Vân mà không dám nói ra. Con nhỏ sợ bị Duy hiểu lầm là một kẻ nhiều chuyện và càng thêm ghét con nhỏ. Để trả lời những câu hỏi của mình, con nhỏ đành phải tự đi tìm hiểu lấy.

Phần 74

Duy không hề biết Đào đang nhìn mình và đang ở đây. Toàn bộ tâm trí và ý nghĩ của Duy lúc này đều tập trung cả vào Vân.

Anh chàng cảm thấy rối trí khi ở bên con nhỏ. Mọi suy nghĩ thuộc về lí trí hay lôgic đều không có tác dụng vào lúc này. Tất cả những điều đó đều bị tan biến khi Duy nhìn vào đôi mắt trong veo của Vân.

…………

Đích thân bà Jenny và Duy ra sân bay đón bà Hồng Trà và gia đình Tuấn Anh. Trên đường ra sân bay, bà Jenny thở dài bảo Duy.

_Mẹ muốn con phải hết sức tỉnh táo và phải bình tĩnh để chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất…!!

_Mẹ nói gì con không hiểu….!!

_Mẹ chỉ muốn con luôn vững vàng tinh thần và luôn sẵn sàng cho mọi tình huống thôi….!!

_Mẹ yên tâm, con lúc nào mà chả vậy….!!

_Mẹ biết là con trai của mẹ giỏi nhưng con không giỏi trong việc đề phòng lòng dạ của người khác….!!

_Mẹ có thể nói rõ hơn được không ạ….!!

Bà Jeny nhìn ra hai bên đường, từng hàng cây lùi lại về phía sau khi xe chạy qua. Không khí buổi sáng thật náo nhiệt và ồn ào. Trong lòng của bà đang bồn chồn và lo lắng cho tương lai và số phận của Duy. Bà rất sợ Duy bị Tuấn Anh bị hại thêm một lần nữa. Đêm hôm qua sau khi nhận được một cú điện thoại cảnh báo của ông quản gia bà càng nhận thấy rõ dã tâm của Tuấn Anh và gia đình của cậu ta. Bà phải làm gì để bảo vệ Duy bây giờ. Sức lực của bà nhỏ bé quá, bà không thể bao trùm hết mọi thứ được. Dù Duy có ở bên bà cả ngày lẫn đêm đi chăng nữa thì vẫn có một khe hở cho người khác chen vào.

Bà không thể kể rõ cho Duy nghe về Tuấn Anh. Bà và ông John luôn cố gắng che dấu điều này đối với Duy. Họ sợ Duy bị xốc. Họ muốn Duy được sống những ngày tháng còn lại trong bình yên và thanh thản. Hãy để cho quá khứ ngủ yên.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính của chiếc xe, chiếu rọi vào ba người ngồi bên trong. Duy lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Anh chàng hỏi mẹ.

_Mẹ thấy Vân là một cô gái như thế nào…??

Bà Jenny nhìn kỹ nét mặt của Duy. Bà mỉm cười nói.

_Sao con lại hỏi mẹ về nó. Lẽ ra điều này con phải để mẹ hỏi con mới đúng…??

_Con chỉ muốn biết cảm giác của mẹ về cô ấy có giống với con không thôi….!!

_Điều này quan trọng với con lắm hay sao…??

_Dạ. cũng bình thường thôi ạ…!!

_Nếu thế mẹ chỉ có thể nói rằng. Vân là một cô gái tốt, năng động và thông minh…!!

Ba từ đơn giản của bà Jenny đã phản ánh gần hết tính cách của Vân. Duy bật cười nói.

_Con và mẹ không hề có cái nhìn chung về Vân. Con nghĩ cô ấy là một cô gái thú vị để nói chuyện và để bàn luận về một vấn đề gì đó….!!

Bà Jenny kinh ngạc nhìn Duy. Nhìn khuôn mặt tươi rói và rạng rỡ của Duy khi nói về Vân. Bà mỉm cười nói.

_Con thích Vân đúng không…??

Duy chối ngay.

_Con và cô ấy chỉ là bạn mà thôi…!!

_Bạn. Liệu mẹ con nên tin lời của con nói hay không…??

_Mẹ nên tin vì con và cô ấy đã đồng ý làm bạn của nhau trong vòng ba tháng….!!

_Ồ. Mẹ hiểu, đó chỉ là giải pháp tạm thời thôi đúng không. Còn mai sau thì ai mà nói trước được điều gì…!!

Con đường đang được sửa chữa nên có đôi chỗ những tấm lô cốt được dựng lên. Đêm qua mưa to, con đường vẫn còn bị ướt và có đôi chỗ trũng nước mưa đọng lại thành vũng. Xe đi qua xe đi lại làm cho nó có màu đen xì. Người đi xe máy và xe ô tô không sao vì họ là xe phân khối còn những người đi bộ trên vỉa hè và những người đi xe đạp nếu đi không khéo có thể bị bắn nước từ những vũng nước mưa đó lên người.

Xe chạy thêm mười phút nữa là tới sân bay. Anh chàng tài xế chờ hai người ở ngoài đường, chỉ có mình bà Jenny và Duy là bước vào trong. Khung cảnh trong sân bay thật náo nhiệt. Tiếng nói tiếng cười l

úc nào cũng vang vọng. Khuôn mặt từng người ở đây đều háo hức và mong ngóng nhìn vào chiếc cánh cửa màu trắng. Đôi tai vểnh lên nghe thông báo từng chuyến bay hạ cánh và sắp cất cất cánh.

Duy và bà Jenny chọn một chỗ ngồi ở một hàng ghế trước cánh cửa phòng đợi. Duy hỏi.

_Mấy giờ máy bay của bà nội hạ cánh…??

Bà Jenny xem đồng hồ. Bà mỉm cười bảo.

_Còn mấy phút nữa thôi l