XtGem Forum catalog
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 8.00/10/441 lượt.

ả năng a…

– Ta thấy vẫn là nàng bị vu oan a. Các ngươi nói xem, nàng được ân sủng như thế, chỉ cần làm nũng một chút, quyến rũ hoàng thượng một chút, cả hậu cung đều là về tay, cần làm mấy chuyện đó làm gì?

– Ngươi không biết thì đừng có cất giọng. Ngươi có biết hoàng thượng cùng Mộ nương nương vốn là thanh mai trúc mã không? Chính là vì sợ tình cũ đó. Thật là…..

Bọn họ cứ thế vô từ kể cho nhau nghe, không hề biết, chính lúc đó, hậu cung mới là chính thức đại biến. Mà đến tận tiền triều cũng có suy chuyển.

——-

Khải Nguyên nhàn nhã ôm Hiểu Thiên ngồi trên long ỷ, đáy mắt thập phần lạnh lẽo nhìn mấy kẻ quỳ dưới chân, cười rất quỷ dị. Lam Nguyệt, Mộ Dương cùng mấy kẻ là thái y, cung nữ, đều đồng loạt cúi đầu, chờ đợi. Phải! Thảm án hậu cung cuối cùng cũng không diễn ra, còn được vạch trần nhanh chóng, làm người ta có phần không tin nổi. Ai lại nghĩ được lòng dạ nữ nhân thâm hiểm đến thế chứ?

– Tiểu Khanh cũng đã khai nhận, ngươi còn gì để nói?

Câu này là hướng Lam Nguyệt mà hỏi. Ả quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo, thân cũng lạnh theo, run sợ, nhưng nhất quyết không hé răng. Haizz…. Ả đến cùng cũng không ngờ, tiểu Khanh đó ăn cây táo, rào cây sung, đến khi gần như thành công, liền bán đứng ả. Nhớ lại lúc đó, mười phần tâm ý đều là căm hận. Cái gì nữ nhân trên kia cũng không hơn ả, cớ gì ả lại phải chịu cảnh đơn lẻ gối chăn, có chồng như không, đến cả đám nô tì cũng nhìn ả thương hại cùng khinh bỉ? Không cam tâm! Còn có tâm phúc của mình, vì cái gì mà thà chết chứ không làm hại hoàng hậu một lần nữa? Ông trời thật bất công! Không phục! Nhất quyết không phục!

– Ngươi còn cứng đâu?…. Người đâu? Lôi ả ra ngoài, đánh trăm trượng cho ta. Đánh xong, lôi vào đây tiếp tục.

Mọi người trong điện đều le lưỡi lắc đầu, hoàng thượng a, người thật không biết thương hoa tiếc ngọc a. Tốt xấu gì cũng là nữ nhân, là nương nương đó. Đánh trăm trượng kia, không cần biết có sống được nổi hay không, thì cũng là phế luôn đi nửa người rồi. Haizz…. Hoàng hậu a, ngươi đúng là tốt số, kiếm được nam nhân vì ngươi như vậy, đúng là tích đức mấy đời a. Nói mới nhớ, lúc này nàng đúng là một con mèo nhỏ, trước ảnh mắt bao nhiêu người, trực tiếp ngồi vào long ỷ hoàng thượng, mặt mũi cũng đỏ bừng rồi. Ai ya… Sao lại có nhiều người nhìn nàng thế chứ? Sao hắn lại làn như việc này là rất tự nhiên như vậy chứ? Ôi ôi ôi…..

– Đừng đánh…. Đánh chết người rồi, không tốt a.

Cuối cùng co mèo con đó cũng dám chui ra, nói nhỏ với hắn. Dù sao cũng là nam nhân của nàng, để cho tay hắn dính máu người phụ nữ khác, nói thẳng ra, khó chịu. Bàn tay nhỏ giật giật tà áo ai kia, khe khẽ lắc đầu, lập tức, Khải Nguyên giơ tay hiệu dừng, đám nô tài lại vất ả như con mèo nhỏ trên đất, trông thật là chật vật.

– Nói! Ngươi vì cái gì muốn hại hoàng hậu? Còn nữa, Mộ Dương,, ta vẫn nghĩ ngươi là người ngay thẳng, sao lại cùng tiện nhân kia làm ra mấy chuyện đê tiện như vậy?

– Đê tiện? Ai đê tiện? Không phải người đang trong lòng ngươi mới là hồ ly tinh đê tiện đáng phỉ nhổ ư? Ả quyến rũ người, ả cướp ngươi từ ta. Ả mới đê tiện!!!

Hiểu Thiên ngồi trên đó, nghiêng đầu nghe nữ nhân xinh đẹp Mộ Dương kia chửi rủa nàng. Lại nghiêng đầu đến một hướng khác, thấy phu quân kia đen mặt tức giận, tưởng như sắp cho người đến vả trăm cái vào chiếc miệng nhỏ kia. Hắc hắc hắc… Oan khuất được rửa, hắn lại như trước yêu thương nàng, chiều chuộng nàng, tự nhiên, Hiểu Thiên biến thành đứa trẻ ham vui, đặc biệt ưu thích mấy chuyện cẩu huyết như thế này. Lúc này, nàng muốn đùa vui a.

– Ai nha ai nha….. Mộ nương nương, ngươi nói ta là hồ ly tinh, vậy ngươi có tìm được cái đuôi cáo nào giấu trong váy ta không vậy? Lại nói nữa, ta là chính cung hoàng hậu, là người được Thái Hậu ân điểm chọn là nương tử cho hoàng thượng, nếu nói ra, ngươi chính là mặt dày bám theo phu quân ta mới phải.

Mọi người trong điện đều biến sắc mặt, hết nhìn qua hoàng hậu nàng ngồi trong lòng trượng phu trêu đùa người khác vui vẻ, lại nhìn Mộ Dương cúi đầu căm hận, cùng có Mộ tướng quân sắc mặt đạc biệt khó coi, giống như phát hỏa. Người trong kinh thành, có ai không biết Mộ Quân tướng quân cưng chiều con gái như vàng ngọc, nàng từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu ủy khuất gì. Nay nghe con gái yêu của mình bị người khác mắng một tiếng mặt dày, thử hỏi người làm cha như hắn sao có thể để yên?

– Ngươi…. Ngươi… Ngươi dám mắng ta mặt dày?

– Trong tửu quán ôm riết lấy phu quân ta nói muốn quay lại, nhân đợt tuyển tú tham gia, nhờ thế lực gia đình, được chọn vào hậu cung, lại lấy tình cảm thân hữu với hoàng thượng leo lên chức vị nương nương, ngươi thấy, người như thế, có nên chửi một tiếng mặt dày không?

Dám lôi mấy chuyện này ra nói, nữ nhân kia hẳn là lớn gan. Nhưng đến bây giờ, chỉ cần thông minh một chút, nhất định sẽ biết, cục diện thay đổi hoàn toàn, kẻ mạnh bây giờ chính là nàng. Mộ Dương kia là cũng được coi là hung thủ, nay bị bắt được, bao nhiêu quyền thế của cha nàng cũng khó cứu.

– Hiểu Thiên, không ồn ào…. Mộ tướng quân, lần này đã rõ, ông có muốn chém đầu hung thủ nữa không?

Mộ Quân một đời kiêu hãnh vì nữ nhân