Insane
Cố Chấp Cuồng

Cố Chấp Cuồng

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321840

Bình chọn: 7.5.00/10/184 lượt.

tay lại, sợ tới mức quên cả hô hấp. Trong bóng đêm, hết thảy nước mắt giống như đều hư ảo, Lục Tắc Linh khẩn trương đến nỗi lưng toát ra mồ hôi lạnh, một lúc lâu cũng chưa giam động đậy. Không biết qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm truyền đến hô hấp bình ổn một lần nữa, Lục Tắc Linh mới biết được anh không phải là đã tỉnh, chẳng qua trong lúc ngủ mơ lật người mà thôi.

Cô nhẹ nhàng thở ra, lau hết mồ hôi trên trán, không còn dũng khí tới gần, im lặng xê dicxh5 qua hướng góc tướng, ôm lấy hai cánh tay, nhắm mắt lại, ép chính mình chìm vào giấc ngủ.

Tình hình vài năm này đã xảy ra vô số lần, chính cô cũng không nhịn được muốn tự giễu, cô sợ chọc giân anh, không được sự cho phép của anh, cô ôm anh cũng không giám, như thế cô vừa hẹn mọn lại vừa đáng thương, nhưng mà toàn bộ do cô lựa chọn, cô không từ thủ đoạn đạt được, cô phải vui vẻ chịu đựng.

Sáng sớm tinh mơ, Lục Tắc Linh theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, nhanh chóng chỉnh trnag lại chính bản thân liền chui vào nhà bếp, Đào Tiểu Mễ nấu chút cháo, lại nhanh chóng xào chút món ăn, đặt lên bàn. Sau khi làm xong tất cả, mang thuốc ra, chế chút nước ấm trở lại phòng.

Thịnh Nghiệp Sâm chưa rời giường, Lục Tắc Linh nhẹ nhàng lay bả vai Thịnh Nghiệp Sâm, đây là thời điểm duy nhất Lục Tắc Linh đụng chạm anh không nổi giận. Thịnh Nghiệp Sâm hơi hơi giật giật, giấc ngủ ngắn buổi sáng của anh, khẽ đụng liền thức dậy, một lát sau, anh từ từ ngồi dậy, cau mày, kìm nén thức dậy.

Lục Tắc Linh đưa hai viên thuốc cho anh, lại đem nước ấm đưa cho anh. Nhìn anh uống thuốc xong rồi mới nhận lấy ly nước đặt lên bàn. Lục Tắc Linh im lặng cầm đôi dép đặt bên chân Thịnh Nghiệp Sâm, anh nghe thấy âm thanh xê dịch liền giẫm lên đôi dép, sau đó bước vô phòng tắm rửa mặt, thực ra đối với quá trình này anh đã vô cùng quen thuộc, nhưng mà Lục Tắc Linh vẫn không yên tâm, cầm lấy cốc nước rón rén đi theo sau anh, nhìn anh rửa mặt xong, đánh răng xong, đi vào nhà ăn, mới yên tâm, cầm bát cháo còn ấm đưa đến trước mặt anh, toàn bộ quá trính cũng không nói bất kỳ điều gì, trầm mặc giống như một cái máy.

Thính Nghiệp Sâm cầm thìa vừa ăn hai muỗng cháo, vẻ mặt có chút bất thường, anh nhìu chặt lòng mày, trong mắt rõ ràng không có biểu hiện gì nhưng vẫn làm cho người khác nhìn ra cơn tức. Lục Tắc Linh nhìn anh bất giác khẩn trương tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói một lời chờ kết quả của anh. Thịnh Nghiệp Sâm cầm chiếc thìa ném đi, anh không nhìn thấy, cho nên chiếc thìa ném vào bên trong đĩa đồ ăn, canh rau bắn tung tóe, bắn trên mu bàn tay Lục Tắc Linh, phía sau lưng Lục Tắc Linh cứng người, vẫn không nhúc nhích, thở cũng không dám thở.

“Cô muốn làm bỏng chết ta phải không? Như thế nào, xem chính mình là phu nhân? Một chút việc nhỏ cũng không muốn làm rồi hả? Hay là nói, hiện tại ta mù, cô không vừa mắt ta, cố ý đối phó ta?”

“Em…..” Giọng nói Lục Tắc Linh có chút mất tiếng, chính mình cũng không thể mở miệng ra giải thích, Thịnh Nghiệp Sâm đã không còn kiên nhân liền cắt ngang.

“Được rồi, nghe thấy tiếng cô đã làm cho tôi cảm thấy buồn nôn.”

Anh lạnh lùng châm chọc tuy nghiên đối với Lục Tắc Linh đã thành thói quen, nhưng vẫn nhịn không được cảm thấy chật vật. Cô nhẹ nhàng đứng lên, đem tô cháo trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm bê lên, cẩn thận từng li từng tí nói: “Em đi cho anh vui.”

“Không cần, chính cô ăn cho hết!” Thịnh Nghiệp Sâm vóng vo, ” Đi lấy quần áo của tôi ra đây.”

Lục Tắc Linh nhìn anh một chút, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì, lau sạch sẽ mu bàn tay trở về phòng lấy quần áo đưa cho anh, sau khi hầu hạ anh thay quần áo xong, lái xe cũng đã lên lầu. Thịnh Nghiệp Sâm đi theo lái xe, cũng không quay đầu lại rời đi, Lục Tắc Linh cũng không bỏ qua vẻ mặt chán ghét của anh trước khi bỏ đi.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, phải nói là tĩnh mịch, trong phòng dường như trống trải tiếng hít thở của cô còn nghe thấy tiếng hồi âm, giống như cười chế nhạo sự thảm thương của cô. Hốc mắt bất giác ẩm ướt, cô ngẩng đầu lên, kiên cường ép chính mình.

Bình thản mà bướng bỉnh cầm bát cháo của Thịnh Nghiệp Sâm chưa ăn hết một hơi ăn hết bát cháo, Lục Tắc Linh không cảm nhận được sức nóng, mà chỉ cảm thấy nguội lạnh đến trong lòng, cô khó khăn nuốt xuống, tự nói thầm trong lòng, chỉ có thể khổ sở như vậy, ăn xog cháo liền đem những cảm xúc tiêu cực gạt bỏ.

Tính đến thái độ lạnh nhạt của anh, cô không nên quá tuyệt vọng, ít nhất mỗi ngày anh đều về nhà, mặc dù lời nói của anh không xuôi tai, ít nhất vẫn cùng anh nói chuyện vài câu, cho dù động tác của anh cực kỳ thô bạo, ít nhất cô vẫn có thể cảm giác được, anh đối với thân thề cô vẫn là có yêu cầu đòi hỏi.

Như vậy, như vậy đủ rồi không phải sao? Mỗi người đều có lòng tham được cái gì sẽ lại muốn thứ khác, Lục Tắc Linh tự nói với chính mình như thế.

Lục Tắc Linh mang theo túi mua hàng đến chợ Station Road mua nguyên liệu tươi mới về nầu ăn. Cô đối với nấu ăn luôn luôn tìm tòi học hỏi, khẩu vị Thịnh Nghiệp Sâm rất tráo trở, sau khi vô số lần châm chọc cùng quẳng đũa thìa, cuối cùng Lục Tắc Linh dần dần mò mẫn được yêu thích của anh