
au, giọng không rõ là thật hay đùa – Chà, nếu thằng nhóc tinh quái đó làm quân sư cho trùm Hắc Ám thì bọn ta mệt rồi. Nó mà gieo cái nhận xét đó vào đầu Macketa thế nào Macketa cũng nghi ngờ. May thiệt là may!
Kăply reo ầm khi nghe đến tên Macketa:
– A, còn chuyện tấm khăn che mặt của Macketa nữa thầy? Tại sao thầy không muốn mọi người xem mặt hắn?
Nguyên nhanh nhẩu phụ họa, nhìn mặt cũng biết là đề tài này làm nó háo hức thế nào:
– Thầy còn bảo nếu bỏ tấm khăn đó ra cũng không ai nhìn thấy được mặt thật của Macketa. Vậy là sao hả thầy? Hổng lẽ ngoài tấm khăn ra, Macketa còn đeo mặt nạ bên trong?
Gương mặt thầy N’Trang Long chợt tối đi trước thắc mắc của Nguyên và Kăply. Ánh mắt thầy lang thang đâu đó bên trên trần nhà một lúc lâu rồi từ từ hạ xuống và mắc lại trên mặt bọn trẻ, thầy nhìn hai đứa nhóc thêm một hồi rồi rầu rầu cất tiếng:
– Thầy làm vậy chẳng qua là vì lý do nhân đạo, tụi con à.
Thấy hai đứa học trò nghệt mặt ra, thầy khẽ hắng giọng một cái rồi tặc lưỡi nói tiếp:
– Chắc tụi con còn nhớ biệt danh của Macketa hồi ba trăm năm về trước?
– Nhớ, thưa thầy. – Kăply láu táu – Lúc đó hắn là Pô Palay Tàn Phế.
– Hay lắm. Thế tụi con có biết
– Ừ, trừ Macketa. Ba trăm năm trước, Macketa hủy đôi chân. Bây giờ…
– Con hiểu rồi, thưa thầy. – Kăply ré lên, bụng đột ngột quặn lại như bị ai xoắn lấy – Hắn đã tự phá hủy gương mặt của mình.
Một sự yên lặng khắc khoải theo sau tiếng thét của Kăply. Giữa bầu không khí xúc động chạy khắp căn phòng, gần như không ai dám nhìn ai.
Có đến một lúc lâu, không người nào nói gì.
Cuối cùng, thầy N’Trang Long là người đầu tiên cố phá tan sự nặng nề:
– Tụi con biết không, so với gương mặt hiện nay của Macketa thì gương mặt của thầy Haifai hoàn toàn có thể gọi là đẹp trai.
Trái với ý định của thầy, Nguyên và Kăply nhận thấy câu nói đó chỉ làm cho ngực tụi nó nặng hơn. Có lẽ thầy N’Trang Long cũng kịp nhận ra điều đó nên thầy không buồn hé môi thêm lần nào nữa.
– Kinh khủng quá! – Kăply thình lình rên lên, hy vọng làm như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn là ngồi im.
– Điều kinh khủng nhất trong chuyện này thực ra không nằm ở chỗ gương mặt bị tàn phá. – Thầy N’Trang Long từ từ mở mắt ra – Mà đáng sợ ở chỗ: đến gương mặt của mình mà Macketa cũng sẵn sàng hy sinh thì hắn chẳng ngần ngại gì mà không hy sinh toàn thể cư dân xứ Lang Biang để đạt được mục đích điên rồ của hắn.
Macketa chắc là rất đẹp trai, Nguyên và Kăply bất giác nghĩ và hai đứa tự nhiên muốn rùng mình một cái quá sức.
Thầy N’Trang Long nhìn hai đứa học trò, thở một hơi thật mạnh, như có một hạt táo chẹn ngang họng:
– Hừm, một kẻ đã không yêu quí bản thân mình thì sẽ không bao giờ biết thương yêu người khác, tụi con à.
Thầy cúi xuống hai bàn tay của mình đang đặt trên bàn, lẩm bẩm:
– Cũng may là cuối cùng hắn đã bị bắt.
Nguyên và Kăply ngồi im theo dõi từng cử chỉ của thầy, thấp thỏm không biết thầy có sắp nhớ tới thói quen bất ngờ đuổi khách hay chưa.
Kăply cố lục lọi đầu óc để xem có những gì mà nó chưa kịp hỏi.
– À, thầy ơi, có phải khi lắp cửa kính tím cho lớp Sơ cấp 1, thầy đã đoán trước có một ngày hai anh em Pôcô – Pôca sẽ tha hai con rắn đến trường mình?
– Không đâu, con à. – Thầy N’Trang Long ngước lên và Kăply thấy lòng mình ấm lên một chút khi nhận ra thầy đang mỉm cười – Việc họa sĩ Yan Dran đến xin dạy học ở lớp hướng nghiệp là điều ta không hình dung ra. Vì vậy mà ta đoán Yan Dran đến trường Đămri là có mục đích khác.
– Mục đích gì hả thầy?
– Tìm cơ hội tranh đoạt báu vật ở lâu đài K’Rahlan. Chắc chắn Ama Êban đã bảo Yan Dran làm thế.
– Nhưng Yan Dran đã làm ngược lại, thưa thầy. – Nguyên vùng kêu – Ổng và dì Êmô đã giúp con lấy lại chiếc hộp kim loại và đem ra khỏi lâu đài Sêrôpôk.
– Ta hổng ngạc nhiên gì về chuyện đó hết, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long gật gù, Nguyên cảm giác có một thứ ánh sáng vui vẻ lấp lánh trên mặt thầy – Yan Dran là con người sống có nguyên tắc. Việc dù nhỏ, nhưng nếu đã biết là sai thì ông ta không bao giờ làm.
Thầy N’Trang Long bắt đầu mò tay lên chòm râu:
– Sau vụ này, ta vẫn muốn giữ Yan Dran ở lại trường. Đã đến lúc ông ta có thể phổ biến bí quyết về nghệ thuật vẽ truyền thần được rồi. Hơn nữa, ta cũng muốn nhốt thằng nhóc Yan Jik và hai con ma sinh đôi kia trong trường Đămri cho đến chừng nào tụi nó tốt nghiệp. Hổng học hành gì ráo, nói thiệt là tụi nó quậy ghê quá.
– Còn vụ cửa kính tím, thầy? – Kăply nôn nóng quay lại đề tài lúc nãy.
– À, cửa kính tím vốn được dành cho giáo sư Lãng Quên. Chắc tụi con đã biết giáo sư Lãng Quên là ai rồi?
– Là Đại phù thủy Păng Sur phải không thầy?
– Đúng rồi. Chà, – thầy N’Trang Long lại nhịp tay lên mặt bàn – có lẽ tụi con chưa biết màu tím là màu của những bí mật. Ngoài ý nghĩa về sự luân hồi, màu tím còn có khả năng nuốt chửng và làm tắt ánh sáng, do đó màu tím xưa nay vẫn được xem là màu của không màu. Khi Păng Sur ở trong căn phòng có lắp cửa kính tím thì cô ta trở nên vô hình tuyệt đối.
– Là sao hả thầy?
– Là cô ta sẽ không hiện ra trong bất cứ một tấm gương nào. Mọi tấm gương pháp thuật đều bị vô hiệu