Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326881

Bình chọn: 9.00/10/688 lượt.

chữ treo cổ xuyên qua tai gã như một mũi dùi.

– Chú yên tâm đi, chú Mustafa. – Nguyên đập tay lên vai gã tài xế trong khi rướn người về phía cành cây – Cái vụ này xảy ra cách đây hai trăm năm mươi lăm năm lận. Xa lắc xa lơ rồi.

Tiếp theo Suku và Nguyên, những đứa còn lại cũng nôn nóng nhào về phía cây thau lau khiến tấm thảm đột ngột nghiêng hẳn qua một bên.

– Các cô các cậu điên hả? – Gã tài xế quát lên, sợ hãi và giận dữ – Muốn té lộn cổ xuống đất hết cả đám hay sao chớ!

– Chú đừng lo. Tụi tôi tới bám chắc nụi vào cành cây mà.

Kaply nói và tiếp tục nhoài người quét mắt dọc cành cây mà dòng chữ bí mật trong cuốn sách của Đam San đã đề cập tới.

Êmê, Păng Ting và K’Tub cũng nín thở láo liên dòm dỏ. Nhưng sau một hồi căng mắt săm soi, chẳng đứa nào phát hiện ra điều gì đặc biệt. Cành cây thứ chín của cây thau lau thứ ba cũng giống như hàng triệu những cành cây khác trong khu rừng, vỏ cây xù xì như vỏ cây ổi với những túm lá có lông nhám ở bề trái, và đằng chót nhánh những chùm hoa nhỏ màu trắng đang không ngừng rung rinh trong gió.

– Lạ quá, Suku.

Nguyên thì thầm, không ra một câu hỏi, nhưng Suku hiểu ông anh đang nghĩ gì.

– Ờ. – Suku hất đầu theo thói quen (tụi bạn đều thấy không có lọn tóc nào đang chuẩn bị chọc vào mắt nó) – Em thấy cành cây này hổng có gì khác lạ hết á.

Kăply nheo mắt:

– Nếu vậy Đam San viết chi tiết đó vô sách làm gì?

– K’Brêt. – Nguyên hừ mũi – Thầy N’Trang Long đã nói rồi. Là Đam San chẳng liên can gì đến chuyện này hết.

– Thế ai đã phù phép những dòng chữ trong cuốn sách của Đam San hả Suku? – Păng Ting nghiêng đầu hỏi, cố ý khoe kiểu tóc mới ngó rất là dị hợm của nó.

Động tác của Păng Ting làm K’Tub ngứa miệng:

– Chị Păng Ting. Chị đừng quên chúng ta đang đứng trên một tấm thảm sắp lật đó nha.

Gã Mustafa tái xạm mặt trước câu nói xúi quẩy của thằng oắt.

– Cậu K’Tub. – Gã gần như rên lên – Cậu nên giữ miệng một chút…

– Em vẫn chưa nghĩ ra người nào đã phù phép những dòng chữ đó, chị Păng Ting. – Suku cau đôi mày đẹp như vẽ và khi nó cất tiếng, gã tài xế lập tức bỏ lửng câu trách cứ khiến thằng K’Tub thở phào – Em chỉ biết chắc một điều: Dòng chữ này đã bị phù phép ngay khi cuốn sách vừa in xong.

– Trời đất. Như vậy là chuyện ếm xì bùa này đã xảy ra từ một trăm năm mươi năm trước hả Suku?

Êmê tròn mắt kêu lên, vừa kêu vừa ngúc ngoắc đầu, cách biểu lộ sự ngạc nhiên của nó trông ngộ nghĩnh như thể nó cố dùng cái mũi hếch để vẽ một vòng tròn.

Nhưng gã Mustafa trông thấy thế lại lấy làm bực mình.

– Cậu Suku ơi. – Gã vò mạnh chiếc khăn bịt đầu, nhăn nhó – Hổng lẽ cậu kêu tôi lái thảm chở bọn cậu tới chỗ chạc cây này rồi è cổ ra giữ thăng bằng để bọn cậu chuyện phiếm hay sao?

– Chú Mustafa. – Suku nghiêm mặt – Đây không phải là chuyện phiếm. Tôi thấy chú hơi quá đáng rồi đó. Chú nghĩ bọn tôi thừa tiền đến mức thuê một tấm thảm bay gần cả ngày trời để kiếm chỗ nói chuyện tào lao ư?

Suku làm một tràng khiến gã tài xế lùng bùng lỗ tai. Mắt gã cụp xuống, có lẽ gã thấy mình nói năng cũng hơi quá lố. Kăply nhìn Mustafa, tin rằng nếu gã có nước da trắng như dân Lang Biang chính gốc, hẳn tụi nó sẽ thấy mặt gã đỏ như tôm luộc.

– A. Một cái hốc.

Tiếng Êmê reo lên khiến mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía chỗ bộng cây, quên phắt bộ mặt đang nghệt ra của gã Mustafa khiến gã mừng húm.

Kăply nhìn cái bộng cây to bằng miệng bát và tối om om ngay chỗ chạc ba bằng ánh mắt cảnh giác:

– Coi chừng có rắn ở trỏng.

– Trời, chiến binh giữ đền mà sợ rắn!

K’Tub cười hic hic và chưa ai kịp nói gì, nó đã nhanh nhẹn thọc tay vô hốc cây, miệng tía lia:

– Tao chỉ cầu cho ai đó giấu vài đồng 100 năpken trong này thôi, Suku.

Êmê nhìn lom lom gương mặt căng thẳng của thằng nhóc, hồi hộp hỏi:

– Có gì trong đó không, K’Tub?

– Có. Hình như là một hộp tiền vàng.

Suku thụi tay vô lưng K’Tub:

– Lúc này không phải lúc giỡn. Không thấy gì thì lui ra để tao sục sạo thử coi.

Nhưng khi K’Tub rút tay ra thì cả bọn đều dựng mắt lên.

K’Tub không giỡn. Trên tay nó là một chiếc hộp hình chữ nhật bằng kim loại, to bằng cục gạch.

oOo

Păng Ting nghiêng mái tóc xuống tay K’Tub:

– Gì thế nhỉ?

– Đây có lẽ là báu vật mà tất cả mọi phe phái đang tìm kiếm.

Suku hổn hển nói, nó kích động đến mức đôi môi đã bắt đầu giần giật.

– Báu vật ư?

Emê sửng sốt hỏi. Nhưng Suku không trả lời. Nó đỡ lấy chiếc hộp trên tay K’Tub lắc qua lắc lại một lúc rồi áp tay vô miếng kim loại lạnh ngắt, lẩm bẩm:

– Rất nặng. Không biết thứ gì trong này.

– Bọn ta biết.

Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột dội xuống từ trên cao khiến bọn trẻ giật bắn mình, ngửa mặt ngó lên.

Giống như những oan hồn chết chóc thình lình hiện về, Tam phù thủy Hắc tinh tinh lơ lửng trên ba chiếc chổi bay lêu nghêu, gầy gò, vẫn áo thụng đen qua một bên, ba cặp mắt lân tinh rọi sáu luồng sáng xanh lè xuống bọn người đang nháo nhác trên tấm thảm.

– Bọn chúng… bọn chúng…

Gã Mustafa rên rỉ, cặp mắt không còn giọt máu, lưỡi ríu lại. Có lẽ cho đến chết gã không bao giờ quên cái ngày bị Hắc tinh tinh rượt đuổi lòng vòng trên trời, nếu hôm đó bọn Kăply không phát hiệ


Insane