
g hổng thèm nhúc nhích.
– Lạ quá. – Suku nói khẽ.
– Em để anh thử xem.
Nguyên nói và bước tới một bước. Nó cẩn thận mân mê lớp sơn và rờ rẫm các vết khắc như thể nó cho rằng bằng xúc giác nó có thể khám phá bí mật của cánh cửa và dĩ nhiên là nó chẳng khám phá được cái quái gì hết.
Suku ịn tay lên cửa, rì rầm niệm chú.
Cuối cùng, Nguyên áp tay vào hình bàn tay và cũng như Suku, nó bắt đầu đọc thần chú trong tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Cánh cửa vẫn trơ ra trước vẻ thất vọng của bọn trẻ.
Hy vọng cuối cùng được dồn vào Kăply, mặc dù không đứa nào – kể cả Kăply – tin rằng nó có thể buộc được cánh cửa chuyển động. Kăply định quay sang Nguyên và Suku để bằng vẻ mặt thiểu não báo trước cho hai đứa này là đừng có kỳ vọng vào nó nhiều quá nhưng sực nhớ ra nó không thể trông thấy tụi bạn và tụi bạn cũng không thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nó. Kăply đành ngập ngừng đưa tay ra phía trước.
Cánh cửa lạnh ngắt khiến nó vừa chạm tay vào đã muốn rụt phắt lại nhưng rốt cuộc nó vẫn bắt được mình áp tay vào vết lõm và bắt đầu hồi hộp niệm chú.
Kăply nhận ra sự bất lực của mình từng giây một. Nó biết năng lượng pháp thuật của nó hiện nay không kém gì các siêu phù thủy mạnh nhất nhưng để mở được cánh cửa này thì nó hoàn toàn vô vọng.
Không nhìn thấy Kăply nhưng Nguyên vẫn đoán được vẻ mặt rầu rĩ của bạn. Nó quay sang phía mà nó nghĩ là Suku đang đứng, băn khoăn hỏi:
– Hay tụi mình niệm thần chú không đúng?
– Thần chú Tới luôn là thần chú có tác dụng với tất cả mọi cánh cửa bị ếm bùa, anh K’Brăk.
Suku đáp, từ khoảng không. Thoạt đầu Nguyên không giấu vẻ ngờ vực (mặc dù giọng điệu của Suku tự tin một cách trắng trợn) nhưng khi nhớ lại mình đã dùng chính câu thần chú này để xê dịch chiếc tủ đựng giấy tờ trong văn phòng hiệu trưởng thì Nguyên thở hắt ra, nếu không trùm kín người trong chiếc áo tàng hình chắc nó đã đưa tay dứt ít nhất là ba sợi tóc:
– Quay ra thôi.
Cho đến khi về tới phòng riêng, chui ra khỏi những chiếc áo tàng hình, bộ mặt của ba đứa vẫn còn in đậm vẻ chán chường.
Kăply gieo phịch người xuống giường:
– Bó tay rồi!
– Bó tay à? – Nguyên nhìn bạn, vu vơ hỏi, đầu óc rõ ràng là đang lãng đi.
– Không thể như thế được… không thể như thế được…
Ở bên cạnh, Suku không ngừng lẩm bẩm, tia nhìn đang lang thang đâu đó trên trần nhà.
– Cái gì không được hở Suku? – Kăply thò chân khỏi giường, đạp vô mông thằng oắt.
– Tại sao cậu K’Tul mở được cửa mà tụi mình mở không được?
Suku đáp trả câu hỏi của Kăply bằng một câu hỏi khác, ánh mắt nó rời khỏi trần nhà và đậu lại trên mặt Kăply nhưng trông bộ dạng ngẩn ngơ của nó thì hình như thằng oắt không nhìn thấy Kăply mà đang nhìn xuyên qua người thằng này để tìm kiếm một bí mật nào đó giấu ở phía sau.
– Đơn giản thôi, Suku. – Nguyên nhún vai – Bởi vì đó là bí thất của cậu K’Tul.
Kăply thở dài:
– Theo như lời Êmê thì hình như trên đời này chỉ có một mình cậu K’Tul mở được cánh cửa đó mà thôi.
– Đương nhiên rồi. – Suku bất thần reo lên, điệu bộ phấn khích đến mức có cảm tưởng nó sắp sửa biểu diễn một cú santô bốn vòng – Vì cánh cửa đó chỉ có thể mở được bằng chính bàn tay của cậu.
Trong một giây, Nguyên cảm thấy có một lằn chớp nháng qua đầu. Nó nghiến chặt răng, rít lên sung sướng:
– Thiệt là độc đáo. Thiệt là quỷ quái. Thiệt là thông minh.
– Thiệt là khó hiểu.
Kăply hầm hè rít lên theo, chưa bao giờ nó muốn đá cho Nguyên và Suku mỗi đứa một đá như lúc này.
– Nghe nè, K’Brêt! – Nguyên đấm vào vai Kăply, một động tác mà một đứa điềm tĩnh như nó rất ít khi làm – Vấn đề không phải ở bàn tay mà ở những dấu vân tay.
– Đúng là vậy đó, anh K’Brêt. – Suku hào hứng tiếp – Cánh cửa bí thất của cậu K’Tul đã được ếm bùa Nhận dạng.
Kăply hổng hiểu gì hết trọi. Nó đang cố vắt óc, vất vả như người ta vắt một tấm chăn ướt, nhưng vẫn chẳng thấy rỉ ra một giọt thông minh nào.
– Là sao há? – Cuối cùng, nó đành phun ra thắc mắc, chấp nhận bị kêu là ngu.
– Anh K’Brêt. – Suku hất lọn tóc sắp chọc vào mắt – Trên đời không có hai dấu vân tay giống nhau.
– Ê, anh đâu có ngốc đến mức không biết điều đó chớ. – Kăply ré lên đầy tự ái – Nhưng thú thiệt là anh hổng hiểu…
Đang nói, Kăply bỗng hét lên một tràng “aaaaaa… aaaa… aa… a…”.
Suku nhìn Kăply, toét miệng cười:
– Anh hiểu rồi chớ?
– Có gì đâu mà không hiểu! – Kăply gật đầu và đáp bằng giọng hào hứng như thể nó là người đầu tiên phát hiện ra bí mật này và đang giảng giải cho Suku nghe – Thần chú Tới luôn chỉ phát huy tác dụng nếu cánh cửa nhận ra đúng dấu vân tay của cậu K’Tul…
Nguyên khụt khịt mũi, cắt ngang:
– Vấn đề là làm sao lấy được dấu vân tay của cậu K’Tul.
Câu nói của Nguyên làm Kăply đâm cụt hứng. Nó nói mà mặt sụp xuống.
– Ờ, lấy dấu vân tay của cậu K’Tul chắc còn khó hơn lấy sao trên trời.
Có vẻ như sự chán chường sắp quay lại trên mặt Kăply và Suku đang cố làm cho điều đó đừng xảy ra. Nó đập hai tay vào nhau, đôi mắt sáng long lanh lăn qua lăn lại như hai giọt nước:
– Em có cách rồi.
oOo
Bữa ăn tối đó tại lâu đài K’Rahlan bắt đầu bằng một sự cố dở khóc dở cười.
Như thường lệ, ông K’Tul là người đầu