
móc.
Thầy N’Trang Long lắc đầu và ngã người vào lưng ghế, từ chòm râu rậm của thầy bay ra một tiếng thở phì:
– Balikem quả là một phụ nữ đầy ma lực.
– Chính vì vậy mà tôi muốn nhờ đến các chiến binh giữ đền. – Ama Moto chóp ngay lấy lời cảm thán của vị hiệu trưởng – K’Brăk và K’Brêt dù sao cũng là những chú nhóc…
– Tôi biết ông muốn nói gì, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long chép miệng và khi nói tiếp, một lần nữa thầy nhắm mắt lại để không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông Cục trưởng – Nhưng tôi xin báo với ông một tin buồn là các chiến binh giữ đền non choẹt của chúng ta đã biết yêu rồi đấy…
oOo
Nguyên và Kăply ngồi khép nép trước chiếc bàn giấy to đùng trong văn phòng hiệu trưởng, nghe thầy N’Trang Long thuật lại cuộc trò chuyện với Cục trưởng Cục an ninh, tới chỗ thầy khoe cả hai đã biết yêu thì mặt mày hai đứa ngó giống như có ráng chiều chiếu vào.
– Con… con… – Kăply ấp úng nói, cảm thấy mặt, cổ và tai như có thoa dầu nóng.
– Ta chỉ nói vậy thôi. – Thầy N’Trang Long làm một động tác giống như là nhún vai, Nguyên có cảm tưởng thầy đang kín đáo mỉm cười dưới hàng ria rậm – Có hay không thì tụi con tự biết chớ ta thì nói thiệt là ta hổng muốn biết ba chuyện lăng nhăng này lắm.
Giọng thầy đột ngột đổi sang nghiêm nghị:
– Cái mà ta muốn biết…
– Tụi con đã tìm ra manh mối rồi, thưa thầy. – Nguyên nói ngay, trước khi thầy N’Trang Long nhắc đến hai chữ “báu vật”.
Đôi mắt to cồ cộ của thầy rọi thẳng vào mặt nó:
– Nghĩa là có nhúc nhích chút xíu rồi hả con?
– Dạ.
– Tốt lắm. – Thầy chép miệng, hài lòng – Tụi con cứ tiếp tục đi. Phải khẩn trương lên.
Nguyên thấp thỏm:
– Còn vụ Balikem…
– Con đừng lo, Balikem đâu phải là Bastu. Ama Moto chỉ vờ vịt thế thôi chớ lão sẽ chặn được tay mụ. Lão muốn dựa vào tụi con chẳng qua do lão không muốn dốc toàn lực ra thôi.
– Con không hiểu, thưa thầy. – Nguyên ngơ ngác nhìn vầng trán thông thái của thầy N’Trang Long.
– Ama Moto biết sớm muộn gì trùm Bastu cũng sẽ quay lại. Lão cũng sợ Ôkô Na bất thần trỗi dậy. Nên lão không muốn hao binh tổn tướng trong lúc này, con hiểu không?
– Con hiểu. – Nguyên đáp, vẫn chưa thật thông suốt. Nó nghĩ nếu nó và Kăply đi tìm Balikem thì điều đó chỉ tốt cho an ninh chung, không hiểu sao thầy hiệu trưởng lại không tán thành.
– Nghe nè, K’Brăk. – Như đọc được ý nghĩ của Nguyên qua vẻ ngập ngừng trong mắt nó, thầy N’Trang Long tặc lưỡi, cố nói thật chậm như để từng lời có thể thấm vào cái đầu u mê của đứa học trò – Bữa nay thú thiệt là ta phải ráng hết sức để ép ta nhắc lại một lần nữa cho con nhớ. Con và K’Brêt dỏng tai lên mà nghe đây: Mầm họa tiềm tàng của xứ Lang Biang nằm ở trùm Hắc Ám chớ không phải ở mấy tên lặt vặt như Balikem hay Buriăk. Một khi con và K’Brêt hoàn thành sứ mạng của mình thì mầm họa đó sẽ tự động bị tiêu diệt. Ngược lại, nếu tụi con không sớm tìm ra báu vật ở lâu đài K’Rahlan, và chẳng may ba mẹ con không thể cầm chân được Bastu và đành để cho hắn quay lại thì lúc đó cái xứ Lang Biang này banh ta lông là điều không cần phải giàu tưởng tượng mới hình dung ra được. Ta nói đến khô nước miếng như vậy, con đã hiểu chưa?
– Con hiểu.
Nguyên gật đầu, lần này thì nó hiểu thiệt, mà làm sao không hiểu cho được khi nó cũng công nhận là chưa lần nào thầy N’Trang Long nói một hơi dài ngoằng như vậy và trông cái cách nhấn nhá từng từ của thầy có cảm giác như thầy đang cố gắng giảng giải cho một cục đất hiểu thế nào là một phép chia phân số.
oOo
Kăply không nghĩ là nó có thể lọt vào tận đây và đứng trước cánh cửa bí thất của ông K’Tul một cách dễ dàng như vậy. Hôm nay là thứ sáu và mặc dù biết chắc ông K’Tul đang ở tiệm Những Dấu Hỏi, hồi nãy Kăply vẫn thấy ơn ớn khi Suku giúi chiếc áo màu cánh gián vào tay nó kèm theo câu nói gọn lỏn:
– Anh mặc vô đi.
Kăply cố tình xỏ tay áo thiệt là lề mề, hy vọng Nguyên nổi nóng mà bắt nó ở lại nhưng thằng bạn đại ca của nó sáng nay không biết ăn trúng thứ gì mà tự nhiên tỏ ra dễ dãi quá sức.
Ba đứa tàng hình leo lên tầng trên và chui vô kho chứa đồ dễ ợt. Đến lúc đó Kăply mới sung sướng nhận ra cuộc mạo hiểm rốt cuộc cũng chẳng có gì đáng sợ lắm, dù lúc hồi hộp đặt chân vô nhà kho nó cũng hơi rờn rợn khi nhớ đến chuyến thăm dò lần trước.
Lúc này, Kăply đứng một bên, tò mò nhìn hình bàn tay trên cánh cửa đen kịt trước mặt, đoán là Suku đang áp bàn tay lên đó. Hình bàn tay được khắc lõm vào cánh cửa bí thất, ở vị trí cao ngang tầm mắt, nếu không để ý rất khó phát hiện. Hình bàn tay này, lần trước Nguyên và Suku không nhìn thấy vì đứng hơi xa, lại bị thân hình của ông K’Tul che khuất.
– Mấu chốt là ở đây, anh K’Brăk. – Vừa nhìn thấy dấu hiệu này, Suku đã mấp máy môi và nhanh nhẹn áp bàn tay phải vào hình bàn tay trên cánh cửa, những ngón tay gần như trùng khít với các vết lõm, dĩ nhiên là không thực vừa vặn vì bàn tay của nó là bàn tay nhỏ nhắn của thằng oắt mười hai tuổi.
Suku ịn tay lên cửa, rì rầm niệm chú:
– Tới luôn!
Cả ba dán mắt vào cánh cửa bí thất, phập phồng chờ đợi nhưng một hồi lâu chẳng có gì xảy ra hết. Cánh cửa không trượt qua một bên như tụi nó nghĩ, cũn