Duck hunt
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328121

Bình chọn: 8.00/10/812 lượt.

ức ăn như thể muốn chôn luôn bộ mặt đỏ gay của mình vô trỏng để ông K’Tul đừng ngứa mắt. Nhưng tụi nó nghĩ như vậy là quá lo xa, bởi vì tuốt đằng góc bàn ông K’Tul cũng đang quàu quạu nhai bộ ria của mình: lần này là lần thứ hai ông bị bà Êmô trách cứ ngay giữa bàn ăn, điều đó làm ông bị tổn thương đến mức nếu bà không phải là cấp trên của ông thì có lẽ ông đã đá tung cái bàn từ đời nảo đời nao rồi.

Sáng hôm sau bọn trẻ lâu đài K’Rahlan đến trường trên những đôi chân ngó giống y như là có cánh. Có thể nói chưa bao giờ tụi nó chạy nhanh đến vậy. Gió lướt vù vù bên tai, thậm chí lúc băng qua Cửa hiệu Thất tình, ca khúc thổ tả mới nhất của lão Seradion cũng bị gió đánh bạt đi mất, chỉ nghe mỗi câu đệm vẳng lên những từ gì đó nghe giống như là “binh, binh, binh”.

Chiều hôm qua, lúc nghe Nguyên và Kăply thuật lại những gì nghe thấy trong văn phòng hiệu trưởng, Êmê và K’Tub cảm thấy ruột gan tụi nó như bị ai bóp chặt. Păng Ting và Suku ló đầu vào phòng sau đó một phút, nghe K’Tub hổn hển thông báo lại, mặt mày cũng lập tức biến sắc.

– Không thể như thế được, anh K’Brăk! – Păng Ting hớt hải rên lên, nó hoảng hốt đến mức vò tung mái tóc được chải bới tỉ mỉ để trông giống như một con thiên nga đang bơi trên đầu nó – Anh và anh K’Brêt là hai chiến binh giữ đền, các anh phải chặn tay lão Ama Moto khốn kiếp đó lại. Không thể để ông ta hãm hại thầy Akô Nô!

Êmê thở dài:

– Không ngờ Cục trưởng Cục an ninh là kẻ hồ đồ đến thế.

– Ama Moto không hề hồ đồ, Êmê. – Nguyên chán nản buột miệng – Nói chính xác thì đó là người không có năng lực. Ổng không có khả năng đương đầu với khó khăn. Hy sinh thầy Akô Nô để triệt hạ lão Ôkô Na, đó là biện pháp tàn nhẫn nhất nhưng cũng dễ dàng nhất. Và Ama Moto đã chọn cách này.

– Lão Cục trưởng này có lẽ hám thành tích không thua gì Eakar. – Kăply nhún vai – Lão giống y một phiên bản của Eakar được phóng to. Chắc chắn những thông tin Eakar phun ra trên tờ Tin nhanh N, S & D phải nhận được sự đồng tình của lão.

Păng Ting lại ré lên, cảm thấy có điều đáng bàn hơn là xúm vô chê bai thầy trò lão Cục trưởng:

– Anh đã nghĩ ra cách gì chưa, anh K’Brăk?

Êmê đỡ lời Nguyên:

– Theo chị thì thầy N’Trang Long sẽ không khoanh tay đứng nhìn Ama Moto muốn làm gì thì làm đâu. Xưa nay, đội ngũ giáo viên trường Đămri chỉ không can thiệp những chuyện xảy ra bên ngoài khuôn viên nhà trường thôi.

– Nhưng với Ama Moto thì khác, chị Êmê à. – Suku chép miệng – Cục an ninh được toàn quyền hành động ở bất cứ nơi nào trên lãnh thổ Lang Biang và không ai được phép cản trở…

Êmê nhíu mày:

– Nhưng làm sao biết Ama Moto và đám đệ tử của lão sẽ ra tay lúc nào?

– Sáng mai, Êmê. – Nguyên lẩm bẩm như nói với chính mình – Chắc chắn ông ta sẽ ra tay sớm nhất có thể. Ama Moto đang nóng lòng kết thúc ngay vụ án “mông tặc”. Ổng cũng muốn Ôkô Na biến mất càng sớm càng tốt, trước khi trùm Bastu chính thức quay lại.

K’Tub tròn xoe mắt:

– Sáng mai à? Anh nói có chắc không đó, anh K’Brăk?

– Chắc chứ, K’Tub. – Suku lúc lắc món tóc rêu trước trán, đáp thay Nguyên – Việc xúi một đứa học trò nào đó gây sự với thầy Akô Nô để thừa cơ ám hại thầy là chuyện dễ quá mà.

Cuộc đối đáp chiều hôm qua vẫn còn khắc mồn một trong tâm trí khiến tụi Kăply thấy con đường đến trường hôm nay sao mà dài thê thảm dù đứa nào đứa nấy đang thở hồng hộc vì phải chạy quá nhanh. Sáng nay, tờ Tin nhanh N, S & D không phát hành phụ trương như đã quảng cáo càng làm tụi nó linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra. Một tay làm báo bợm như Ama Đliê không bao giờ cho phép mình nuốt lời với độc giả nếu không có một lý do thật đặc biệt khiến lão không thể giữ lời hứa. Và tụi nó đều đồng ý với nhau rằng đó chỉ có thể là lý do an ninh. Tin nhanh N, S & D xưa nay vẫn là diễn đàn của thám tử Eakar, nếu lão không bô bô một câu nào trong một dịp rất cần khoe khoang như thế này, hẳn là sếp của lão không muốn kế hoạch ám sát giáo sư Akô Nô bị bại lộ.

Càng nghĩ tụi Kăply càng hoảng, càng ra sức phóng vèo vèo như bị ma đuổi. Quán Cái Cốc Vàng vẫn ken chặt người, xem ra còn đông hơn hôm qua. Không có cái loa ồn ào của Ama Đliê, đám người hiếu kỳ dồn hết vô cửa tiệm của vợ chồng lão Bebet để hóng tin và hiện tượng nhặng xị đó chẳng được tích sự gì ngoài việc làm cho lão chủ quán sướng híp cả mắt vì lượng bia vơi đi nhanh chóng.

Cổng trường Đămri hiện ra ngay vào lúc bọn trẻ tưởng đã sắp đứt hơi nguyên cả lũ. Như năm chiếc tên lửa, tụi nó xuyên qua cánh cổng thứ nhất, bay vòng qua trái rồi lao thục mạng qua cánh cổng thứ hai trước khi sửng sốt dừng lại trước một bầu không khí thanh bình đáng kinh ngạc.

– May quá! – Păng Ting reo lên – Hổng có vụ đánh nhau nào hết.

– Đừng mừng vội, Păng Ting. – Nguyên cất giọng trầm ngâm và như thường lệ, một sợi tóc theo tay nó vĩnh biệt da đầu – Đây là sự yên tĩnh của bầu trời trước cơn giông.

K’Tub níu tay Nguyên:

– Hổng lẽ anh muốn nói đây là sự yên tĩnh bất bình thường sao, anh K’Brăk?

– Đúng vậy đó, K’Tub. – Nguyên đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp với giọng lo lắng – Căn cứ vào tình hình lộn xộn mấy bữa nay, học trò trường Đămri không