
ên, chôn sống thằng này trong vòng tay của nó và ngước chiếc mũi hếch lúc này đang xì nước ra tùm lum vào mặt Nguyên, vừa khóc vừa cười:
– Anh đã trở về rồi… hic hic… may quá… hic hic…
Một lát sau, vừa thở vừa giãy giụa và hổn hển đáp những câu hỏi không đầu không đuôi của lũ bạn, Nguyên và Kăply đã thấy tụi nó ở trong căn nhà của họa sĩ Yan Dran mà thiệt tình thì hai đứa cũng không nhớ tụi nó đã di chuyển bằng cách nào để vào tới đây.
– Chúc mừng tụi con thắng lợi trở về. – Họa sĩ Yan Dran ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, cười nói khi nhìn thấy bộ mặt đỏ lơ đỏ lưỡng của Nguyên và Kăply. Ông vừa cất tiếng vừa vung cây gươm ngắn như thể giơ tay chào.
– Thắng lợi hả thầy? – Nguyên ngơ ngác, bây giờ nó mới nhớ ra nó chưa kịp kiểm tra xem con Chacha có bắt được quả táo nào không – Thiệt ra tụi con vẫn chưa nhìn thấy những quả táo vàng, thầy ơi.
Tất cả những người có mặt trong nhà lập tức đứng phắt dậy như chiếc ghế dưới mông thình lình phát hỏa.
– Trời đất ơi! Con vừa nói gì, K’Brăk? – Họa sĩ Yan Dran cào tay lên đầu như muốn làm cho mái tóc bù xù của ông giống tổ quạ hơn nữa – Tại sao lại như thế được?
Ông rũ người xuống như một miếng cao su, giọng ỉu xìu, hoàn toàn mất hết hơi sức:
– Những con ngựa bay của ta đưa tụi con tới núi Lưng Chừng là để hái táo chứ đâu phải để đi du lịch hả?
Nguyên bối rối đáp, không được tự tin lắm:
– Không phải thế, thưa thầy. Những quả táo vàng có lẽ… đang nằm trong tay con Chacha.
– Chacha, mày trốn đâu rồi, con ranh? – Suku đánh mắt ra cửa, hét ầm – Có đưa những quả táo ra đây không!
Từ trên mái nhà, một cái đầu thò xuống. Con Chacha kêu khèng khẹc, đưa tay gãi đầu sồn sột rồi vung mạnh một cái, hai quả táo vàng bay vù vào trong nhà, rớt ngay dưới chân Nguyên và Kăply.
– Đây rồi, hay quá!
Nguyên reo lên. Nhưng khi nó cúi xuống định nhặt lấy thì một cánh tay khẳng khiu và nhợt nhạt bất thình lình mọc lên từ dưới nền nhà, nhanh nhẹn quơ lấy hai quả táo rồi lặn nhanh như chớp.
– Baltalon!
Cả đống cái miệng ré lên. Nguyên bất ngờ đến líu cả lưỡi, muốn hét lên nhưng âm thanh không bật ra được, tiếng nói của nó hoàn toàn đã tuột khỏi miệng.
Họa sĩ Yan Dran cũng kinh ngạc đến nhảy dựng. Ông ném cho bọn trẻ một cái nhìn sửng sốt:
– Cái gì thế? Chẳng phải Baltalon đã chết rồi sao?
– Hắn chết rồi, thưa thầy. – Nguyên khó khăn nói, mắt nó tối đi từng giây – Nhưng một cánh tay của hắn vẫn còn sống.
– Là cánh tay vừa rồi hả con? – Lão Imđi há hốc miệng, khuôn mặt ngựa của lão như vừa bị ai kéo dãn.
– Ta hiểu rồi. – Yan Dran thở phì một tiếng – Ta quên là Baltalon đã luyện thành công thần chú Phân thân.
Nguyên sụm người xuống ghế, nhìn bộ dạng của nó tưởng như nó sắp lăn ra xỉu tới nơi:
– Thế này thì làm sao tụi con dám quay về trường Đămri…
Suku lướt mắt qua những khuôn mặt đưa đám của tụi bạn, tỉnh khô nói:
– Đừng lo, anh K’Brăk. Em sẽ lấy lại những quả táo vàng cho tụi anh.
– Em vừa nói gì? – Kăply quay phắt sang thằng oắt, kích động tuôn một tràng – Em sẽ lấy lại giùm tụi anh? Chừng nào hở Suku?
– Ngay bây giờ, anh K’Brêt.
Bất chấp ánh mắt nghi ngờ của mọi người đang xoáy vào mình, Suku đáp chắc nịch, y như đó là chuyện quá sức nhỏ nhặt và ngày nào nó cũng làm vài chục lần.
Nói xong, Suku chúm môi huýt sáo một tiếng, rất giống cái cách anh em thằng Pôcô Pôca gọi hai con linh xà.
Gần như ngay lập tức, cánh tay gớm ghiếc của Baltalon trồi lên ngay chỗ Suku đứng, những ngón quắt queo vẫn đang nắm chặt hai quả táo lúc nãy.
Trước vẻ mặt thuỗn ra của tụi bạn, Suku thản nhiên đón lấy hai quả táo vàng đưa qua cho Nguyên và Kăply, miệng cười hì hì:
– Nhớ cất kỹ à nha.
Chương 23
DÌ KA LÊN
Lúc bọn trẻ rời khỏi nơi ở của họa sĩ Yan Dran, trời bắt đầu hửng sáng. Không đứa nào cảm thấy mỏi mệt mặc dù đêm hôm trước tụi nó gần như không chợp mắt phút nào, cả bọn túm tụm lại một chỗ ngồi nghển cổ nghe Suku kể chuyện nó đã bí mật thu phục và huấn luyện cánh tay của Baltalon như thế nào, và nhất là nghe Nguyên và Kăply thuật lại những gì tụi nó đã trải qua ở núi Lưng Chừng, vừa nghe vừa luôn miệng dặm vào những tiếng hít hà như cái kiểu thêm gia vị vào thức ăn để câu chuyện thêm đậm đà, hấp dẫn.
Sự xuất hiện của thầy Akô Nô và Tam phù thủy ở núi Lưng Chừng khiến bọn trẻ rất ngạc nhiên, nhưng dĩ nhiên không ngạc nhiên bằng mối quan hệ giữa bọn họ với nhau. Đặc biệt, câu chuyện về lão quái Ôkô Na gây cho tụi nó một cảm giác rờn rợn, mặc dù lão đã nhận lời thầy Akô Nô cứu chữa cho Kăply nhưng cứ mường tượng đến cảnh lão biến thành con basilic với đôi cánh quái dị và chiếc mào đỏ như máu trên trán, cả bọn như tắm mình trong nỗi sợ hãi, và một cách tự nhiên tụi nó nhớ ngay tới sứ giả Basil ở thung lũng Plei Mo và những hình ảnh ghê rợn đó rõ ràng đã khiến tụi nó thấy người gây gây như phát ốm.
Yan Jik dẫn hai con ma nhóc Pôcô, Pôca đi theo bọn Kăply tới tận ngọn đồi nơi hôm trước các vị khách nhìn thấy con sóc có đôi chân vịt và cái đầu cá nhám.
– Em về đi, Yan Jik. – Nguyên nhìn thằng oắt, trìu mến nói – Em tiễn bọn anh tới đây là được rồi.
– Mai mốt anh sẽ đi học lại c