với vẻ dò xét rồi ngập ngừng nói tiếp:
– Thằng K’Brăk và thằng K’Brêt làm thế là do bất đắc dĩ.
– Ờ! – Nguyên hờ hững.
– Đánh lừa bọn mình chắc tụi nó cũng chẳng sung sướng gì!
– Ờ.
Kăply liếm môi:
– Tao nghĩ giờ này có lẽ hai đứa nó đang lo cho bọn mình ghê lắm.
Thấy Nguyên ừ ào một cách dễ dãi, Kăply hăm hở lấn tới. Nhưng lần tới đây thì Nguyên không ậm ừ nhát một nữa. Nó thình lình quắc mắt:
– Sao mày biết?
– Tao hở? – Kăply giật thót – Tao… tao đâu có biết. Tao chỉ… đoán thế thôi.
Nguyên nhìn vẻ lúng túng của bạn, hừ mũi một cái và uể oải xoay người nằm ngửa lại. Lần này, ánh mắt nó không buồn đi lang thang trên trần nhà nữa. Nó khép mắt lại, một dấu hiệu cho thấy nếu không phải buồn ngủ thì rõ ràng nó cũng chán trò chuyện với thằng bạn nó lắm lắm rồi.
Kăply ngược lại, chẳng thấy buồn ngủ chút xíu nào. Trong đầu nó đang bay lượn bao nhiêu là ý nghĩ. Nó nghĩ về thằng K’Brăk và thằng K’Brêt. Nó không biết hai thằng nhãi đó hiện đang làm gì, cầu mong cho tụi nó cứ ru rú trên đồi Phù Thuỷ, đừng đi lung tung và gây rắc rối lộn xộn cho làng Ke. Nó cũng thấp thỏm không biết sự mất tích của nó và thằng Nguyên đã làm gia đình tụi nó hoảng loạn đến mức nào, và có làm đảo lộn mọi sinh hoạt của người làng Ke hay không.
Sau một hồi lang thang ở làng Ke, những ý nghĩ trong đầu Kăply lẩn thẩn quay lại xứ Lang Biang. Nó không khỏi lo lắng khi cảm thấy thế lực hùng mạnh của phe hắc ám đang đè nặng lên cuộc sống của xứ sở xa lạ này. Qua những gì thu lượm được mấy ngày nay, dù không thông thái lắm nó cũng nhận ra trùm Bastu và đám tay chân là bọn chuyên đi gieo rắc tội ác và có vẻ như bằng cách đó mưu toan thống trị cả xứ Lang Biang. Rõ ràng một bầu không khí chết chóc đang bao trùm lên tòa lâu đài K’Rahlan, nơi nó và Nguyên đang cư ngụ, và điều khiến nó bất an nhất là nạn nhân sắp tới của trùm Bastu chính là thằng bạn thân yêu của nó dưới lốt tiểu chủ nhân của toà lâu đài.
Kăply thiệt tình không biết nếu rốt cuộc không tìm thấy hai chiếc ghế ngựa vằn để tếch về làng Ke, nó và Nguyên có sẽ thoát khỏi bản án tử của Baltalon hay không? Ý nghĩ đó làm Kăply bồn chồn quá đỗi, nhất là cho đến giờ này thằng Suku vẫn biệt tăm, con nhỏ Păng Ting thì không thấy đâu, còn bọn Tam phù thuỷ không biết chừng nào mới xuất hiện.
Nghĩ quanh nghĩ quẩn một hồi, Kăply chợt ao ước phải chi nó có pháp thuật cao cường cỡ Đại tiên ông Mackeno. Giá được như thế, nó sẽ không để cho phe Bastu làm loạn cả lên như hiện nay. Nhưng khổ nỗi cho đến lúc này trình độ của nó chỉ mới khiến cọng lông chim cựa quậy được có chút xíu. Trình độ như thế thì bệ rạc quá, chỉ đáng gãi ngứa cho đám sứ giả dưới trướng Bastu. Kăply buồn rầu nghĩ, và bất giác nó mong đến cháy ruột ngày vào thụ giáo ở trường đào tạo tài năng Đămri, nhất định nó sẽ cố gắng để trở thành một đại phù thuỷ tầm cỡ. Nó và Nguyên sẽ cùng bố K’Tul, K’Tub, Êmê, Suku, Păng Ting liên kết với nhau thành một khối vững chắc ngăn chặn mọi âm mưu của phe Bastu.
Kăply bắt đầu nghĩ lung. Và khi nó thấy nó vung tay một cái đã xuất hiện một luồng ánh sáng chói loà phóng thẳng tới ngọn đồi trước mặt nơi hiệp sĩ gươm ngắn đang cỡi con quái mã với con rồng dữ tợn đang bay lồng lộn trên đầu, và trong nháy mắt tất cả những đối thủ bước ra từ các bức tranh quái đản của thằng K’Brăk bị luồng ánh sáng đốt ra tro thì rõ ràng Kăply không biết rằng nó đã ngủ.
Chương 8
TAM PHÙ THỦY
Phòng tắm của Nguyên và Kăply nằm ở đằng sau bức vách đính tấm gương đồng. Nước phun ra từ chiếc vòi có hình mõm ngựa gắn trên cao. Thoạt đầu Nguyên và Kăply không dám lại gần, chúng thấy vòi nước phun ra từ cái mõm ngựa ngó thiệt kinh dị và chúng cảm thấy rờn rợn. Nhưng sự ngứa ngáy của mấy ngày liền không tắm rửa cuối cùng đã giúp chúng liều mạng đứng dưới vòi nước và chúng chẳng thấy chuyện gì khủng khiếp trút lên đầu ngoài cái chuyện thoải mái, mát mẻ quá sức.
Nếu có thể kể là chuyện khủng khiếp thì chuyện đó chỉ xảy ra lúc Kăply mở tử quần áo. Con số 27 sáng lấp lánh trên vách tủ khiến nó hoảng vía giật lùi ra sau và dẫm lên chân Nguyên một cú như trời giáng khiến thằng này la chói lói:
– Ui da! Gãy chân tao rồi!
Kăply quay lại, mặt tái mét:
– Con số… con số…
Nguyên nhăn nhó nhìn vô tủ, làu bàu:
– Mặc xác nó. Làm gì mà mày són ra quần thế.
Kăply lúng túng phân trần:
– Làm sao mà tao…
Nguyên không để bạn nói hết câu. Nó hừ mũi, xô Kăply sang một bên để thò đầu vô cái tủ rút quần áo trên mắc:
– Con số 27 đâu biết cắn. Hơn nữa, nó sẽ xuất hiện là điều tụi mình đã liệu trước kia rồi mà.
Nhìn Nguyên tỉnh queo xỏ chân vô ống quần, Kăply thấy mình thiệt là đáng cười nhạo hết sức. Nó lặng lẽ lấy quần áo tròng vô người, cố tạo ra thật nhiều tiếng sột soạt để chứng tỏ ta đây chỉ giỡn chơi thôi chứ thiệt ra đâu có ngán.
Khi Nguyên và Kăply sạch sẽ, tinh tươm bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Êmê và K’Tub ngồi đợi sẵn trên giường.
Vừa thấy tụi nó ló mặt ra, K’Tub đã bật ngay dậy, mặt tươi hơn hớn:
– Anh K’Brăk, anh K’Brêt! Lẹ lên!
– Gì thế K’Tub? – Kăply giương mắt nhìn thằng nhóc.
Êmê vừa nói vừa đứng dậy theo:
–