
cứ…
– Khỏi cần, K’Brêt. – Đột nhiên Nguyên nói – Tao đã biết chú Mustafa quan tâm đến chuyện gì trong trường Đămri rồi.
Cả ba cặp mắt đồng loạt chĩa vào mặt Nguyên và nó không cần cố gắng lắm cũng thấy rõ nếu Kăply và Suku lộ vẻ hiếu kỳ bao nhiêu thì ánh mắt của gã Mustafa toát ra sự lo lắng bấy nhiêu.
Tự nhiên Nguyên cảm thấy dao động. Nó nhìn gã tài xế, cố lấy giọng thật êm ái:
– Chú có muốn tôi nói ra không, chú Mustafa?
Gã Mustafa không trả lời thẳng câu hỏi của Nguyên, mà lắp bắp hỏi lại:
– Cậu biết thiệt sao, cậu K’Brăk?
– Tôi biết. – Nguyên gật đầu, đơn giản.
Có cảm tưởng cả một thế kỷ trôi qua sau lời xác nhận của Nguyên. Gã Mustafa suy nghĩ rất lâu, trán nhăn tít, đôi mày rậm dính chặt vào nhau, nói chung là nom gã suy nghĩ thật vất vả.
Kăply nín thở nhìn gã tài xế đang khổ sở vắt từng ý nghĩ từ trong bộ óc chắc là rất lộn xộn của gã và nó chỉ thở phào khi cuối cùng gã cũng để cho những ý nghĩ đó phát ra thành tiếng:
– Nếu cậu đã biết thì chuyện đó dĩ nhiên đã không còn là bí mật nữa.
Gã đưa hai tay ôm lấy mặt và từ sau những kẽ tay bọn trẻ nghe vọng ra một tiếng thở dài:
– Cậu cứ thử nói ra đi, cậu K’Brăk.
Nguyên nhìn vẻ cam chịu của gã tài xế, ngần ngừ một thoáng rồi phân vân hạ giọng:
– Chú quan tâm đến việc trị bệnh cho thằng Mom, đúng không?
Mustafa không trả lời nhưng cái giật nảy của gã còn rõ ràng hơn một lời thú nhận.
– Thằng Mom là ai vậy, anh K’Brêt? – Suku ngẩn ngơ ngó Kăply.
– Nó chính là đứa con bị mất tích của cô Kemli Trinh. Pháp sư Lăk đang chữa trị bệnh cho nó.
Kăply đáp rất nhanh rồi quay sang Mustafa, nó nhìn chòng chọc vào gương mặt đang rút sau hai bàn tay của gã, ngơ ngác hỏi:
– Tại sao chú…
Đang nói nửa chừng, nó bỗng bất thần reo lên:
– A, tôi hiểu rồi. Thằng Mom chính là con trai của chú.
Lần này gã tài xế không giật mình nữa nhưng có vẻ như gã cố rút đầu thật sâu vào giữa hai vai, theo cái kiểu loài đà điểu vẫn chui đầu vô cát để mong tránh được tai họa.
Có một thứ gì đó như là sự ngỡ ngàng đang chạy quanh gương mặt của Kăply và Suku. Tụi nó hoàn toàn không nghĩ ra được tại sao gã tài xế của lão Alibaba lại có thể là ba của thằng Mom và hai đứa gần như bị sốc về chuyện đó.
– Thực ra tôi chỉ đoán mò thôi. – Nguyên đưa tay lên đầu dứt một sợi tóc, nhỏ nhẹ nói – Lần đầu nhìn thấy thằng Mom, tôi đã nhận ra mặt mũi và đặc biệt là nước da ngăm ngăm của nó trông rất khác với mọi người, nhưng lúc đó dù có gươm kề cổ tôi cũng không dám tin nó là con của chú. Chú cũng biết rồi đó, dù giàu tưởng tượng đến mấy cũng không ai có thể nghĩ tới một mối liên hệ nào đó giữa chú và cô Kemli Trinh. Nhưng vừa rồi, khi chú trợn mắt lên, tôi chợt phát hiện đôi mắt của chú và đôi mắt thằng Mom giống nhau như đúc…
Trong khi gã Mustafa tiếp tục giấu mặt giữa hai bàn tay thì Kăply nhìn thằng bạn đại ca của mình bằng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, trước đây có lẽ chỉ có thầy N’Trang Long và Suku mới thỉnh thoảng nhận được cái nhìn như thế của nó thôi. Và khi Nguyên nói tới chỗ này thì nó không nhịn được, liền khoái trá bổ sung:
– Cả vầng trán, chiếc cằm, cả cặp lông mày nữa! Cũng giống nhau y hệt!
Nguyên như không nghe thấy Kăply, thản nhiên nói tiếp:
– Và khi bức màn bí mật đó đã được vén lên rồi thì mọi chuyện bỗng trở nên vô cùng dễ hiểu. Chỉ có lòng thương con mới giúp chú có đủ dũng khí để lái thảm bay lòng vòng trên trời như thế thôi.
– Cậu K’Brăk. – Mustafa buông tay ra và chậm chạp ngước mặt lên. Bằng đôi môi giần giật, gã nói như rặn từng tiếng – Cậu nói đúng hết. Nhưng tôi năn nỉ cậu, cũng như cậu K’Brêt và cậu Suku đây, làm ơn đừng hé chuyện này ra với ai…
– Chú yên tâm đi. – Nguyên chép miệng, và theo thói quen nó lại thò tay dứt một sợi tóc như thay cho lời thề – Tụi tôi không điên đến mức xì ra tùm lum đâu.
– Chú giỏi thiệt đó, chú Mustafa! – Suku đột nhiên ré lên, hân hoan và phấn khích – Không ngờ chú và cô Kemli Trinh là một cặp. Vậy mà từ trước đến giờ…
– Không phải đâu, cậu Suku. – Mustafa lật đật cắt ngang lời Suku, như sợ thằng oắt cao hứng nói lung tung.
– Không phải là sao? – Đôi mắt sáng như gương của Suku trố lên, nó ngạc nhiên đến mức không buồn vén những lọn tóc sắp chọc vào mắt – Hổng lẽ thằng Mom không phải là con chú?
– Thằng Mom đúng là con tôi, – Mustafa nói như rên rỉ, có vẻ như gã muốn lấy tay che mặt một lần nữa – nhưng cô Kemli Trinh không phải là người yêu của tôi. Cô ta chưa bao giờ yêu tôi.
Nguyên tặc lưỡi, cặp lông mày nhíu lại:
– Tụi tôi không hiểu gì hết, chú Mustafa.
Mustafa lẩm bẩm như người mộng du:
– Đúng là cô ta chưa bao giờ yêu tôi. Cô ta chỉ yêu pháp sư Lăk. Suốt đời cô ta chỉ yêu pháp sư Lăk.
– Chú lẩm cẩm quá sức rồi. – Kăply nóng nảy nói, nó bắt đầu nghĩ có thể gã tài xế này đã hóa rồ.
– Nhưng thằng Mom là con tôi. Đó là định mệnh. – Mustafa tiếp tục lảm nhảm – Định mệnh đã sắp xếp như thế và chúng ta sống ở trên đời là để dọ dẫm đi theo những con đường số phận đã vạch sẵn…
Nguyên nhìn gã tài xế, biết là gã say sưa lần về kỷ niệm và đang kẹt cứng ở một chỗ nào đó không thoát ra được.
– Để chú ấy yên!
Nguyên liế