Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328974

Bình chọn: 8.00/10/897 lượt.

chuyện khuya lơ khuya lắc, đến nửa đêm về sáng mới chợp mắt nên ngày hôm sau, tụi nó thức dậy trưa trờ trưa trật.

Sau khi rửa mặt, cả hai lững thững bước ra hành lang và đi xuống vườn. Êmê và K’Tub đi học, còn ông K’Tul và bà Êmô chẳng thấy đâu. Hôm nay lớp Cao cấp 2 không có tiết học Thần chú chiến đấu nên Nguyên và Kăply tha hồ lề mề.

Hai đứa vừa ngồi vào bàn thì Đam Pao bưng ra hai cái đĩa pha lê đặt xuống trước mặt.

Kăply nhìn những con cá ngoe nguẩy trong đĩa, mặt sụp xuống:

– Điểm tâm bằng món này hả mày?

– Ờ.

Kăply nhăn nhó:

– Mày cất vô đi. Có cơm chiên bới cho tao một tô.

Nguyên mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Đam Pao:

– Tao cũng vậy.

– Lạ thật. Xưa nay hai anh vẫn khoái cá pha lê lắm mà.

Đam Pao vừa nhấc lên hai đĩa cá vừa làu bàu trong miệng.

– Mày lẩm bẩm cái gì đó, Đam Pao? – Kăply nổi quạu – Bộ mày cho rằng sở thích là cái không bao giờ thay đổi sao?

– Em tưởng sở thích về ăn uống thì dù trăm năm cũng không thay đổi chứ.

Thằng Đam Pao bướng bỉnh đáp và chạy lẹ về hướng nhà bếp, như sợ Kăply chồm tới xách tai nó.

– Nó nói không sai đâu. – Nguyên quay sang Kăply, nhún vai – Nếu có thằng K’Brăk và K’Brêt thật ở đây tụi nó đã chén sạch hai đĩa cá này lâu rồi.

– Nhưng thằng này láo! – Kăply hừ mũi – Nó còn nhỏ tuổi hơn tụi mình mà ra vẻ ta đây. Hừ, “trăm năm cũng không thay đổi”. Nó đã sống được bao nhiêu năm trên cõi đời này mà khoác lác dữ vậy?

Nguyên rõ ràng không quan tâm lắm đến cái chuyện đang làm Kăply bực mình. Khi Đam Pao từ nhà bếp quay ra với hai tô cơm trên tay, Nguyên hỏi:

– Em có biết nhà Suku ở đâu không, Đam Pao?

– Nhà anh Suku á? – Đam Pao tròn mắt.

– Ờ, tụi anh định đi tìm Suku.

Đam Pao ngạc nhiên:

– Anh cũng biết chỗ của Đại tiên ông Pi Năng Súp là nơi không ai đến được mà, anh K’Brăk.

Kăply ra vẻ hiểu biết:

– Chắc căn nhà đó được ếm bùa Bất khả xâm phạm giống như căn nhà của Đại tiên ông Mackeno hay trường Đămri chứ gì?

– Không phải bùa Bất khả xâm phạm mà hình như là bùa Khùng.

Nguyên ngẩn tò te:

– Bùa Khùng?

– Ừ. – Đam Pao đặt hai tô cơm chiên xuống trước mặt Nguyên và Kăply rồi bước lùi ra sau, chùi tay vào tạp dề, thản nhiên giải thích – Ai tự tiện xâm nhập, nếu hai người trở lên thì cả bọn sẽ xoay ra đánh nhau bươu đầu sứt trán. Nếu đi một người, người đó sẽ tự cào cấu chính mình đến rách bươm ra mới thôi.

Đam Pao nhìn Nguyên và Kăply bằng ánh mắt cảnh cáo:

– Em nghĩ tốt nhất là hai anh không nên đến đó.

Nguyên đáp lời Đam Pao bằng cách nheo mắt nhìn Kăply:

– Có lẽ chính vì vậy mà Suku tặng cho K’Tub cái ống Siêu cảm ứng.

Kăply xúc một thìa cơm cho vào miệng, nhóp nhép nói:

– Đành phải đợi K’Tub đi học về thôi.

Như thường lệ, từ đầu bàn bên kia, theo cái phất tay của ông K’Tul, tờ Tin nhanh N, S & D bay lướt qua những đĩa thức ăn êm ru như một chiếc tàu lượn và đáp nhẹ xuống đầu bàn bên này, kèm theo một câu bình luận cay độc của chính ông:

– N’Trang Long quản lý cái trường Đămri càng ngày càng chẳng ra gì.

Bọn trẻ hối hả chúi đầu vào tờ báo, lo lắng hổng biết đám phóng viên tọc mạch của Ama Đliê có nói gì đến vụ đột nhập tối hôm qua và nhất là có phơi tên của tụi nó lên mặt báo như người ta phơi củ cải hay không.

Hàng tít màu đỏ đập vào mắt tụi nó như một cú đấm:

TRƯỜNG ĐĂMRI: NÁO ĐỘNG TRONG ĐÊM

Theo một

Theo suy đoán của bản báo, rất có thể đã có một lệnh cấm được ban ra từ hiệu trưởng N’Trang Long khiến các giáo sư rất dè dặt khi đề cập đến chuyện này.

TIN GIỜ CHÓT: Nhóm đột nhập đã được phóng thích ngay sau đó mà không có một điều kiện nào kèm theo.

Y chang như tâm trạng của các bị cáo khi dò bản tuyên án của tòa, đọc xong đến dòng cuối cùng vẫn không thấy tên mình, bọn trẻ mừng khấp mừng khởi nhưng dĩ nhiên là không cái miệng nào dám buột miệng ra tiếng thở phào lộ liễu. Thậm chí, dù biết mồ hôi nãy giờ đã lấm tấm trên trán nhưng trước ánh mắt soi mói của ông K’Tul và bà Êmô, không đứa nào dám lấy tay lau. Chúng đành giới hạn niềm vui trong những cái liếc mắt, kín đáo khoe những nụ cười mỉm mà phải rất tinh ý mới có thể nhận ra.

– Thế nào, tụi con? – Ông K’Tul nhếch mép khi thấy bọn trẻ đã dời mắt khỏi trang báo – Có đúng là chuyện động trời không?

– Dạ, động trời ạ. – K’Tub nhanh nhẩu – Hổng biết tụi nào chơi ngu như vậy. Dám mò vô trường lúc đêm hôm.

– Ta không hiểu tối hôm qua lão N’Trang Long ăn phải thứ gì mà kém sáng suốt dữ vậy. – Ông K’Tul tiếp tục nói bằng giọng châm biếm – Lẽ ra phải giữ bọn nhóc lại để điều tra chớ.

– Chắc là thầy hiệu trưởng đã gạn hỏi rồi nhưng không thấy điểm gì đáng nghi.

Kăply bênh vực thầy N’Trang Long, mắt nhìn chằm chằm vào mặt ông K’Tul như chờ đợi một phản ứng bất lợi, và nó hoảng hồn khi thấy hàng ria con kiến trên mép ông nhúc nhích một cách hậm hực:

– Vậy mà không thấy điểm gì đáng nghi à? Hừm, theo ta thì có một tỉ thứ đáng nghi trong cái vụ đột nhập này. – Môi ông K’Tul cong lên khinh bỉ – Chỉ có điều N’Trang Long là một tay bất tài. Xưa nay lão không được làm một chuyện gì đến nơi đến chốn hết.

Lời lẽ dè bỉu mà ông K’Tul dành cho thầy N’Trang Long cắm vào trái tim Kă


Disneyland 1972 Love the old s