Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328751

Bình chọn: 7.00/10/875 lượt.

ốn khuỵu xuống ngay tại chỗ.

– Gì vậy anh K’Brăk?

Lần này là cái giọng khan hiếm vì khiếp đảm của Êmê.

– Anh vừa nắm phải bàn tay của một ai đó. – Nguyên chới với đáp, tưởng mình vừa chết đi sống lại.

– Ai đó là ai?

– Là một người nào đó. – Nguyên hổn hển, vẫn chưa lấy lại được nhịp thở bình thường – Một người lạ.

– Làm gì có truyện đó, anh K’Brăk. – Tiếng Suku vọng từ cuối hàng, cái giọng yếu ớt như không có hơi của nó có vẻ muốn chế nhạo cái điều mà nó đang nói – Có khi anh nắm phải một cành cây nào đó thôi.

– Hay ta quay về đi. – Kăply mấp máy môi, ấp úng đề nghị, trong bọn có lẽ nó là đứa hóa đá lâu nhất sau tiếng thét của Nguyên.

Nhưng chẳng bàn chân nào nhúc nhích, chính xác là không dám nhúc nhích. Chúng không quay về, nhưng cũng không bước tới. Mười hai con mắt nhìn chòng chọc ra xung quanh, tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh. Nhưng nếu không kể tiếng gió đi lại xạc xào trên ngọn cây thì sự yên lặng bao trùm chung quanh tạo ra cảm giác chưa từng có ai ở gần tụi nó.

Lâu thật lâu, Păng Ting là đứa đầu tiên mở lời:

– Chắc không có ai đâu.

– Ừ, làm gì có ai! – K’Tub phụ họa một cách máy móc, chủ yếu là để tự trấn an mình.

Êmê khẽ hắng giọng, trong bọn nó là đứa có đủ lý do để trở thành kẻ liều mạng nhất:

– Vào trường đi chứ, anh K’Brăk?

– Ừ, chúng ta vào đi.

Nguyên nói, vẻ hoang mang và cam chịu. Nó tự biết cái vừa rồi nó nắm chính là một bàn tay, một bàn tay lạnh lẽo, gần như không có sự sống, thậm chí nó còn cảm nhận được những ngón tay nhờn nhợt kia đang bóp chặt tay nó. Nhưng bây giờ thì nó không có cách gì làm cho tụi bạn tin được cái điều mà thực ra nó cũng cảm thấy rất khó tin. Nó không thể nghĩ được tại sao có bàn tay đó ở đây, ngay trong lúc này và đáng sợ nhất là nó không biết đó là bàn tay của ai.

Cái ý nghĩ có một kẻ tàng hình lạ mặt đang đi bên cạnh khiến dạ dày Nguyên thắt lại từng chặp. Nhưng nó vẫn cố lê chân về phía trước, đè nén sự sợ hãi bằng cách tin rằng nếu kẻ đó thực sự muốn hại tụi nó thì hắn hoàn toàn có thể ra tay từ trước khi tụi nó nhận ra sự có mặt của hắn.

Bảng trên tường Đămri với bức phù điêu bằng vàng có hình chiếc chìa khóa chữ thập sáng mờ mờ dưới ánh sao đêm hiện ra ngay trên đầu. Nguyên hơi khựng lại, đắn đo một thoáng rồi thận trọng bước quá dưới mái che, tay vẫn nắm chặt tay K’Tub đang bám sát phía sau.

Cả bọn đi vòng qua phía trái, theo ánh sáng tù mù chiếu ra từ viên bích ngọc khảm trên đỉnh tháp ở góc sân phía Bắc.

– Không thiếu ai chứ hả?

Nguyên hỏi khẽ K’Tub khi đặt chân qua cánh cổng của lớp tường thành thứ hai cạnh lớp học lắp cửa kính tím để vào trong sân.

– Chắc là không…

Đang thì thầm đáp, K’Tub thình lình bật kêu:

– Á… á…

– Gì thế?

Nguyên giật thót và ngay khi câu hỏi vừa buột ra khỏi miệng, liên tiếp những tiếng kêu kinh ngạc của lũ bạn nối nhau đạo vào tai nó khiến nó hoảng hồn ngoảnh phắt lại.

Một cái gì đó lạnh lẽo như một tảng nước đã trườn qua bao tử Nguyên khi nó kinh hoàng nhận ra sáu đứa tụi nó đều đã lọt vào bên trong sân và sở dĩ nó có thể điểm danh đầy đủ cả bọn là vì từng đứa không hiểu sao bỗng hiện ra lồ lộ dưới ánh sáng xanh mờ tỏa ra từ trên cao, thậm chí có thể thấy rõ chiếc áo màu xanh cánh gián gần như trong suốt đang khoác trên người mỗi đứa.

Trong khi cả bọn đứng chết lặng trước biến cố bất ngờ này, hoàn toàn choáng váng trước chuyện chiếc áo tàng hình thình lình mất tác dụng và chưa biết phải làm gì tiếp theo thì từ dưới mặt đất, ngay trước mặt tụi nó, hàng loạt những hình thù lần lượt trồi lên.

Bọn trẻ bật lui về phía sau, nhưng tiếng tằng hắng phát ra ngay sau gáy cho biết phía sau cũng có người. Mình bị bao vây rồi! Nguyên sợ hãi nghĩ, tim thắt lại, cố để đừng run bắn từ đầu đến chân.

– Giỏi lắm, tụi bay!

Tiếng một mụ già the thé vang lên và bọn Kăply bàng hoàng nhận ra đó là mụ Gian bán bánh Nhớ dai trước cổng trường. Đêm nay mụ vẫn quấn chiếc tạp dề quanh bụng như lúc mụ đứng đằng sau chiếc chảo bột và nhìn bọn Kăply bằng ánh mắt lấp lánh khác thường.

– Hừm, đột nhập vô trường lúc nửa đêm. – Mụ vung đôi đũa to tướng vào mặt bọn trẻ, quơ qua quơ lại và ngoác cái miệng móm xọm, hạnh hỏi – Tụi bay định giở trò khỉ gì thế hả?

– Ờ, không, tụi con có định làm gì đâu ạ. – K’Tub vọt miệng, không biết phải giải thích như thế nào nhưng vẫn cố gắng nói, như thể tin rằng nếu làm thinh thì tội trạng sẽ nặng hơn.

Lão phù thủy bụng bự, chủ quầy bột chiên Yêu đời, chĩa cái muỗng trên tay ra phía trước, nóng nảy nói:

– Lằng nhằng quá, mụ Gian! Để ta cho tụi nhóc một cú thần chú Bất tỉnh quách cho rồi!

-Khoan đã, lão Chu. – Mụ Gian hấp tấp lên tiếng cản – Để ta hỏi chúng thêm vài câu đã. Biết đâu…

– Chạy đi!

K’Tub đột ngột rống lên, cắt ngang câu nói của mụ Gian và trong khi cả đống phù thủy bán quán đang giật mình ngơ ngác thì bọn nhóc đã bỏ chạy tứ tán, mỗi nơi một đứa như bầy ngựa sút chuồng.

– Đuổi… đuổi theo… mau!

Sau phút ngỡ ngàng, lão Chu bừng tỉnh trước tiên, tay vung loạn xạ cái muỗng ra bốn phía, lập bập ra lệnh.

Bọn trẻ bị chặn ngay cánh cổng phía hành lang trái, tìm cách vọt về phía ba chiếc cổ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t