
sau chiếc mặt nạ màu đỏ:
– Em muốn nói đến chuyện… ếm bùa bằng hình nộm ấy mà.
– Em đừng có điên, Êmê! – Nguyên lại nạt ngang – Thầy Đi Pri đã nói đó là chuyện láo lếu kia mà.
Kăply hùng hổ tiếp lời:
– Chính thầy N’Trang Long cũng xác nhận em chẳng liên quan gì trong vụ này, em quên rồi sao?
– Thế thì Bolobala đã gặp chuyện gì? Hiện nay cô ta đang ở đâu? Bolobala đang ở trong trường hay đã thực sự biến mất khỏi cõi đời này rồi?
Êmê đột nhiên bùng nổ. Nó tuôn một tràng như vòi nước bị hỏng khóa, mặt méo xệch đi và trông đần đần như có vẻ đã không còn lý trí.
– Thôi, được rồi! – Nguyên dù không muốn vẫn đặt tay lên vai Êmê, giọng thủ thỉ – Tối nay chúng ta thử bí mật vô trường xem xét. Hy vọng chúng ta có thể tìm ra một điều gì đó và điều đó sẽ giúp em yên tâm.
oOo
Quấn mình trong những chiếc áo tàng hình của Suku, bọn trẻ lẻn ra khỏi lâu đài K’Rahlan một cách êm thấm.
Trời bên ngoài xám và lạnh, trên đầu sao lưa thưa. Đại lộ Brabun hiện ra trong mắt bọn trẻ với một dáng vẻ lạ hoắc so với ban ngày, trông vắng vẻ và ít thân thiện hơn.
– Những chiếc áo này mày sản xuất từ bao giờ thế, Suku? – K’Tub thì thào hỏi bạn, lúc này cả bọn đã cởi những chiếc áo màu cánh gián ra cầm tay.
– Sáng nay. – Suku đáp giọng kiêu hãnh – Sau lần bám theo anh Tam và nghe được cả khối câu chuyện hay ho, tao nghĩ thế nào bọn mình cũng cần đến loại áo siêu sản phẩm này nhiều lần nữa. Mà một chiếc thì không đủ. Thế là tối hôm qua và suốt buổi sáng hôm nay, tao phải hì hục…
– Chỉ hôm qua đến nay mà mày chế được tới năm chiếc áo kia à?
– Chuyện nhỏ. – Suku cười rạng rỡ – Khó là ở chiếc đầu tiên. Còn khi đã thành công rồi thì cứ chiếu theo công thức mà làm. Nếu muốn, tao có thể làm ra hàng trăm chiếc là một tuần.
– Như vậy là mày sắp giàu sụ rồi, Suku.
– Giàu sụ á?
– Nếu mày đem những chiếc áo này bày bán trước cổng trường Đămri.
– Không bao giờ. – Suku cười khảy – Không phải thứ gì cũng có thể đem bán, K’Tub à.
– Trời đất! – Nếu không kịp nhớ ra tụi nó đang đi đâu, K’Tub đã hét toáng lên giữa đường rồi – “Đại phù thủy” Suku chê tiền từ bao giờ thế nhỉ?
– Chơi với đứa bạn ngốc như mày thiệt là khổ tâm, K’Tub à. – Suku cố tình buông ra một tiếng thở dài – Không bán những chiếc áo đặc biệt này không phải vì chê tiền mà chính là tao muốn bảo vệ chuyện làm ăn của tao đó.
K’Tub nhăn nhó xộc mười ngón tay vào mái tóc:
– Tao chả hiểu mày nói gì cả.
– Có gì đâu mà không hiểu, K’Tub. – Păng Ting cười khúc khích – Nếu bọn láu cá trường Đămri có được những chiếc áo này, tụi nó sẽ bí mật bám tò tò theo Suku nhà mình học lỏm hết bí quyết chế tại thì nhóc Suku chỉ còn cách bỏ nghề thôi.
Trường Đămri hiện ra trước mắt trong hình dáng một khối bí mật vuông vức và đen thui khiến cho bọn trẻ lập tức ngưng ngay cuộc tán phét. Cái cảm giác ngôi trường đang nằm thù lù một đống để chờ đợi tụi nó sa bẫy khiến tất cả cái miệng gần như nín thở. Dãy ki-ốt dọc hai bên dãy tường thành cửa đóng im ỉm, ngồi chồm chỗm trong bóng tối như những con quái vật canh cổng càng làm bọn Kăply phát rét. Nét tươi cười láu lỉnh trên mặt Suku và K’Tub mới đây cũng trôi tuột đi đâu mất.
– Giờ làm gì nữa đây, anh K’Brăk? – K’Tub cất giọng run run.
Nguyên không thể không thấy là tay mình cũng đang run lên. Nó thọc cả hai tay vô túi áo như muốn sưởi ấm chúng, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Lùi lại sau các gốc cây để mặc áo tàng hình vô.
Nghe nhắc đến áo tàng hình, trái tim trong ngực bọn Kăply vừa rớt xuống liền trồi lên được một chút.
Cả bọn lặng lẽ làm theo lời Nguyên, trong khi mắt vẫn trừng trừng nhìn về phía cổng trường.
Chỉ trong tích tắc, bọn trẻ đã tròng xong những chiếc áo tàng hình vô người, bước ra khỏi gốc cây, dĩ nhiên không đứa nào nhìn thấy đứa nào hết, và tình trạng đặc biệt đó bỗng nhiên khiến tụi nó đâm ra sợ hãi một cách vô cớ.
– Nắm chặt tay nhau.
Nhận ra sự bất ổn trước việc cả đống đứa cùng biến mất trong mắt nhau, Nguyên lập tức ra lệnh.
Sau một hồi quờ quạng trong bóng tối, mỗi đứa cũng tóm được một bàn tay nào đó và vì không đứa nào biết bàn tay mình đang nắm là tay ai, những tiếng thì thào nối nhau vang lên.
– Ai vậy?
– Anh, K’Brêt đây.
– Tay ai đây?
– Êmê.
– Ai?
– Păng Ting.
– Tay ai vậy nè?
– K’Tub. Còn đây là ai?
– Anh K’Brăk đây. Ủa, còn tay ai đây mà lạnh ngắt vậy nè?
Nguyên chưng hửng khi phát giác ra tay trái nó đang nắm tay K’Tub còn tay phải đang nắm một bàn tay khác, trơn và lạnh như da lươn. Nó hấp tấp rà soát lại những giọng nói vừa vang lên, điếng hồn vừa nhận ra năm đứa bạn nó đều đứng ở phía sau, còn bàn tay lạ hoắc này lại ở phía trước.
Trong một thoáng, Nguyên sợ hãi đến độ muốn nuốt luôn cả lưỡi. Như người bị đánh vào đầu, Nguyên đứng chết trân, người chợt lạnh ngắt và cảm thấy rõ rệt ruột gan đang tan ra.
– Gì vậy anh K’Brăk?
Câu hỏi đượm ngạc nhiên của K’Tub giúp Nguyên tỉnh hồn. Nó lập tức vùng vẫy hất bàn tay kia ra và kinh hoàng hét lên, bất chấp việc nó là đứa gan dạ nhất trong bọn:
– A… a… a… aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…
Tiếng thét rợn người của Nguyên làm tụi bạn nó tái sạm mặt và những cặp chân mu