XtGem Forum catalog
Chuyện tình ở trường học pháp sư

Chuyện tình ở trường học pháp sư

Tác giả: miklinh_fun_9x

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324094

Bình chọn: 8.00/10/409 lượt.

áo và quàng thêm một chiếc khăn và bước ra ngoài. Hôm nay trời không có tuyết nhưng vẫn lạnh. Hôm nay là 10/2.Vậy là còn 4 ngày nữa là đến ngày valentian. Nó bước chầm chậm về phía Cá Sấu cốc. Nó muốn gặp hắn hỏi vài chuyện nhưng đương nhiên không được bước vào khu vực Hoàng gia nếu như chưa có sự cho phép nên chỉ cầu mong hắn có ở đó.

Vừa bước được vài bước vào phần lãnh địa. Một giọng nói quen thuộc đã vang lên:

-Bạn đến sớm hơn tôi tưởng?

-Bạn biết tôi sẽ đến? Nó ngạc nhiên

-“………….”

Trong đầu hắn chợt hiện lên câu nói: Nếu như bên cạnh tôi có rất nhiều người quan tâm thì tôi sẽ không tỏ ra hạnh phúc thay vào đó sẽ tỏ ra tức giận để họ đừng để tâm tôi nữa vì tôi không muốn mọi người quá lo lắng cho tôi và không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt họ nhưng tôi biết tôi muốn bên cạnh một người, chia sẻ và mong họ sẽ giải thích cho tôi những điều tôi vướng mắc vì người đó là người tôi tin tưởng nhất. Chỉ cần có lúc bạn cảm thấy như thế thì bạn đã tìm được người bạn tin tưởng đó

-Này! Nó hua hua tay trước mặt hắn

-Không….chỉ là trực giác thôi! Sau một hồi trầm ngâm, hắn cũng trở lại bình thường.

-Tôi muốn nói chuyện với bạn! Nó hơi ấp úng

-Chuyện gì? Hắn vẫn nhìn ra xa xăm

-Tại sao..bạn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi?

Hắn im lặng hồi lâu rồi nói:

-Không biết, sợ chăng? Hắn nhún vai

-Sợ? Nó giống của một ai đó à? Nó ngồi xuống gần hắn

-Phải, một kỉ niệm khó quên

-Tôi muốn trả bạn cái này! Nó đưa một cái hộp nhỏ cho hắn. Không gợi lại câu chuyện vừa nói. Nó hiểu ai cũng có bí mật.

Hắn mở cái hộp ra, trong đó là hai dải duy băng hắn tặng cho nó.

-Tóc của tôi bây giờ không dùng được nữa rồi! Nó thở dài.

-Mai bạn sẽ dùng được thôi! Hắn bỏ chiếc hộp vào túi

-Hả? Nó ngu ngơ.

-Bạn không giận tôi chứ? Vì tôi đã tự quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến của bạn, lại khiến mái tóc bạn thế này? Hắn quay sang phía nó hỏi nhẹ.

-Tôi lúc đầu cũng cả thấy giận bạn, thất vọng về bạn nữa….nhưng bây giờ tôi biết bạn làm thế cũng vì tốt cho tôi. Chuyện mái tóc là ngoài ý muốn hơn nữa tôi thấy nó đẹp đấy chứ! Nó cười híp mắt

-Vậy sao?

-Umk! Nó gật đầu

-Bạn không thắc mắc người tôi nói đến là ai à? Hắn lại nhìn về phía trước

-Muốn chứ, nhưng tôi biết nếu bạn muốn nói cho tôi thì sẽ nói, tôi không cần phải hỏi vì có hỏi mà bạn không trả lời chẳng phải giống nhau sao

-Quách Giao Khuyên

-Eh????????? Nó giật mình, nó không nhớ đã gặp hắn. Hơn nữa nó là người Việt cơ mà, chắc chỉ trùng tên thôi.

-Sao lại giật mình?

-Không, chỉ là nghe tên thì cũng biết đó là một cô gái! Cô ấy chắc phải đặc biệt nhỉ?

-Cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với tôi dù khi đó tôi đang trong vai một thằng nhóc ăn mày! Hắn xoa đầu, tâm sự cần phải có lúc giải toả.

-“…………..” Nó bắt đâu thiếu kiên nhẫn, nếu cô gái đó là nó thì tại sao nó lại ở Việt Nam suốt từng ấy năm, và lí do nó đi học ở trường quốc tế…không được ra hỏi nhà vì để giấu sự khác biệt ngôn ngữ ư?

-Tôi lần đầu gặp cô ấy ở….

-Một đồng hoa cát cánh! Hắn chưa nói thì câu nói của nó đã phát ra mà không được kiểm soát.

-Tại sao bạn biết? Hắn nhíu mày

Nó không nghe được câu hỏi của hắn, trong đầu nhớ lại một kỉ niệm ấu thơ. Nhưng đồng thời cũng có cả ngàn câu hỏi xuất hiện cùng lúc.

-Này! Hắn lớn tiếng

-Không…..chỉ là buột miệng nói vẩn vơ thôi! Nó cố chối

Hắn đương nhiên không tin lí do lãng xẹt của nó. Nhưng không hỏi thêm mà tiếp tục câu chuyện.

-11 năm về trước, vào mùa thu mát mẻ. Tôi phải vượt qua một kì kiểm tra năng lực vì tôi là sẽ là người lên ngôi vì anh trai tôi mất tích. Tôi đã vượt qua kì kiểm tra nhưng bị thương rất nặng, quần áo rách bươm, máu me đầy người….cho dù tôi có sức mạnh của Thuỷ nhưng cũng không còn sức để tự phục hồi. Hoàng gia không ai đến giúp đỡ tôi cả vì theo họ, tôi phải tự vượt qua để trưởng thành hơn nhưng tôi đã ngã quỵ ở một cánh đồng hoa cát cánh.

-Cô ấy đã cứu bạn đúng không? Nó muón thông qua câu chuyện để làm rõ việc nó đang thức mắc.

-Phải, với bộ dạng như thế thì ai cũng sẽ nghĩ tôi là một thằng nhóc ăn mày bị đánh đập nhưng cô ấy đã chăm sóc tôi tận tình mà không cần quan tâm tôi là ai.

-Vậy tại sao bạn lại sợ đôi mắt của tôi nhắc tới cô gái ấy?

– Vì tôi và cô ấy chỉ làm quen với nhau hai tuần thì cô ấy…..qua đời!

-Qua đời??????????? Nó gần như hét lên.

Hắn liếc xéo nó một cái rồi nói tiếp:

-Cả gia đình cô ấy bị chết cháy!

-Lí do?

-Bạn không nên biết điều này! Hắn nói rồi đứng dậy

Mỗi người :

• Ai cũng có những bí mật riêng của bản thân mình…

• Và cũng giống như ai cũng có những nỗi đau không thể chia sẻ…

♥ Họ đặt chúng :

• Ở cùng một nơi…

• Mà họ nghĩ khôg ai có thể chạm vào được…

♥ Đôi lúc :

• Họ bất giác, vô tình nói ra…

• Nhưng sẽ là không bao giờ họ nói hết…

♥ Đó :

• Có thể là niềm vui…

• Và cũng có thể là nỗi buồn …

♥ Nhưng :

• Có thể chắc chắn một điều rằng…

• Họ sẽ chẳng bao giờ – Cho Phép Mình Quên Đi…

Nó muốn hỏi thêm hắn một số chuyện nhưng bóng dáng cô độc ấy đã hoà lẫn với bóng tối mà ánh sáng chiếc đèn của nó không thể soi thấy được. Nó đứng chôn chân ở đó hồi lâu,…trong lòng tự hỏi quá