
hưa về nhà. Không phải cô không muốn về mà có mấy lần chạm mặt ông nội, cô đều cố tình giải thích cho ông hiểu không phải cô nhất thời nổi hứng, cũng không phải vì Tề Xuyên dùng thủ đoạn nên hai người mới ở cùng một chỗ, nhưng mà hai người chưa nói được vài câu liền nổi lên xung đột, cuối cùng kết thúc luôn là cãi nhau. Nếu không phải ba cô nói ông nội gần đây sức khỏe không tốt, nói cô đừng về làm ông tức, cô cũng sẽ không biết ông nội bị ung thư dạ dày.
Nhưng cũng bởi vì ông nội gần đây luôn đến bệnh viện, dì giúp việc trong lúc lau dọn nhà cửa vô tình phát hiện lọ thuốc mới báo lại cho ba cô biết. Bằng không, với cá tính như ông nội tuyệt đối sẽ giấu hẳn tất cả mọi người.
Chu Mông Mông nghe xong vô cùng lo lắng, Chu Bồi Sinh trấn an cô bảo, ông đã gặp ông nội nói chuyện, đồng thời cũng đã tham khảo ý kiến của chuyên gia ung thư. Bác sĩ bảo, chờ kết quả kiểm tra ra sao đã, không nên quá bi quan. Dù sao thân thể ông nội luôn luôn khỏe mạnh, rất có thể là u lành.
Bệnh của Chu Kiến Nghiệp Chu Mông Mông không nghĩ sẽ nói cho Tề Xuyên. Nhưng Tề Xuyên liếc mắt một cái liền nhận ra tâm tư của cô.
Nay bụng của Chu Mông Mông đã bốn tháng. Mấy hôm trước cũng không biết Tề Xuyên dùng quan hệ gì liền giúp cô làm thủ tục tạm nghỉ một kỳ. Dù sao chuyện hai người đã bị phát hiện, Tề Xuyên cũng muốn Chu Mông Mông ở nhà dưỡng thai cho tốt.
Hơn nữa hai người cũng đã dần hình thành cuộc sống ổn định. Tề Xuyên cơ bản mỗi ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn cơm, dù sao công việc của anh cũng không cần ra ngoài xã giao. Hai người giống như một đôi vợ chồng bình thường, sau khi ăn xong thì đi dạo, thứ bảy chủ nhật đi đến các lớp dạy làm cha mẹ, khám thai. Sau đó, buổi tối trước khi ngủ Tề Xuyên sẽ đọc La Pucelle d’Orléans của Voltaire bằng tiếng Pháp cho cô nghe. Đây là mong muốn của Chu Mông Mông, bởi vì trong một lần tình cờ khi cô nghe thấy anh dùng tiếng Pháp trả lời câu hỏi của một sinh viên Pháp, Chu Mông Mông liền mê mẩn giọng nói của anh.
Không, phải nói mọi thứ của Tề Xuyên đều khiến cô say mê. Cô thích cách anh trầm giọng chậm rãi kể cho cô nghe những câu chuyện cổ, đặc biệt là tiếng Pháp, tuy rằng cô nghe không hiểu. Nhưng sau khi anh đọc xong một đoạn, cô có thể hỏi anh đoạn có nghĩa là gì, như vậy hai người sẽ nói chuyện nhiều hơn một chút và cô không còn phải suy nghĩ miên man nữa.
Hôm nay, Chu Mông Mông bởi vì chuyện của ông nội nên có chút mất tập trung, gối đầu lên đùi Tề Xuyên, đến khi giọng anh dừng lại cô cũng không giống như trước đặt câu hỏi.
Tề Xuyên đặt quyển sách xuống, bởi vì cô nằm nghiêng nên anh không thấy được nét mặt cô, tay anh nhẹ xoa vai cô, dịu dàng hỏi: “Tiểu Mông, sao vậy?”
Nghe anh hỏi, Chu Mông Mông bỗng ngồi dậy, nhìn anh nói: “Chú, nếu ông nội cả đời không ủng hộ chúng ta, thì anh sẽ làm sao bây giờ? Sẽ mang em về Mỹ ư?”
Lo lắng của cô Tề Xuyên biết, anh quả thật đã suy nghĩ kỹ, nếu người nhà Tiểu Mông không đồng ý, anh vẫn sẽ mang cô đi. Nhưng lúc này, anh biết làm như vậy sẽ lưu lại cho cô rất nhiều vết thương.
Tề Xuyên thở dài, đan tay cô vào tay anh: “Nếu em không muốn như vậy, anh có thể chờ, đợi cho người nhà em đáp ứng mới thôi. Còn nhớ những gì hai ta đã hứa ở trong nhà thờ chứ?”
Chu Mông Mông đương nhiên nhớ rõ, cả đời cô cũng không có khả năng quên lần đầu tiên cô bước vào giáo đường. Ngày đó, hai người sau khi làm giấy chứng nhận kết hôn liền tới nhà thờ đối diện, mời một vị mục sư chứng giám, tiến hành nghi thức hôn lễ nho nhỏ, không có áo cưới, không có lễ phục, cũng không có khách quý. Lúc ấy, chỉ có một nhân chứng là Tề Mông, một đôi nhẫn và một đóa hoa hồng trắng tinh tế.
Hôn lễ đơn giản như thế, không phải vì Tề Xuyên không chuẩn bị tốt mà là anh cảm thấy không có người nhà Tiểu Mông tham dự, toàn bộ hôn lễ không thể xem là đầy đủ. Kết quả tiên trảm hậu tấu anh cũng đã dự liệu trước, mà chính anh cũng không biết vì sao, lúc ấy trong lòng anh chỉ nghĩ đến Tiểu Mông mấy tháng nữa sẽ về nước, thế nên anh liền lên kế hoạch kết hôn.
Cô cũng ôm lại anh: “Chú, anh đừng nói lời này làm em sợ, em biết anh là người vô thần, nếu có một ngày anh không muốn em, em cũng không cảm thấy lạ.”
“…”
Lời nói của Tiểu Mông tựa như quả bom hẹn giờ trong lòng Tề Xuyên, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Tình yêu, không phải nói hai ba câu là có thể nói rõ ràng, hiện tại Tề Xuyên cũng không biết bản thân có phải hay không có thể thật sự nắm chắc được Tiểu Mông hết thảy, thậm chí cả tương lai của cô.
Chu Mông Mông thấy Tề Xuyên không nói lời nào, cô cũng không muốn nói thêm, buông anh ra rồi ngoan ngoãn chui vào trong chăn nằm.
Bỗng Tề Xuyên lại đột nhiên khom người thì thầm vào tai cô: “Hôm nay có thể làm không?”
Hơi thở ấm áp thổi vào tai, Chu Mông Mông cảm giác được tay anh dọc áo ngủ hướng lên trên, khớp xương mạnh mẽ khiến cô ngứa ngáy, tim cô loạn nhịp, xoay người ôm mặt anh, hôn lên.
Một tay Tề Xuyên tỳ trên gối, nghiêng người đè lên cô. Mới đầu còn lý trí hôn môi, cho đến khi một tay Chu Mông Mông ôm gáy anh, một tay bắt đầu cởi áo ngủ, bàn tay mềm ấm áp mở áo ra. Cả người Tề