
miệng nói: “Anh không phiền nếu tôi hút thuốc trong này chứ?”
“Tùy anh.” Tề Xuyên không quan tâm đáp.
Kinh nghiệm phá án nhiều năm qua nói cho Chu Miểu biết người đàn ông tưởng chừng như cấm dục này hoàn toàn không hề đơn giản, khiến anh không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ: “Xem ra khả năng kiềm chế của Tề giáo sư không tồi. Cai thuốc là vì bạn gái sao?”
Nghe Chu Miểu hỏi, đáy mắt sâu như vực của Tề Xuyên hiện lên một tia khác thường không dễ phát hiện : “Là vì vợ tôi mang thai.”
“Oh, vậy xin chúc mừng.” Chu Miểu ngạc nhiên, thật không nghĩ tới người đàn ông như vậy cũng sẽ kết hôn, sở dĩ cảm anh thấy kinh ngạc còn bởi vì lần đầu tiên khi nhìn thấy Tề Xuyên.
Bình thường Chu Miểu nhìn người có tám chín phần là chuẩn, cũng do một phần bệnh nghề nghiệp cho phép. Còn phần không không cho phép là bởi vì ấn tượng đối với Tề Xuyên, Chu Miểu cảm thấy người đàn ông này luôn duy trì khoảng cách, khiến cho người khác cảm thấy áp lực rất lớn. Những người kiểu này tâm tư rất khó dò, cho dù là ai anh ta đều có thể đè nén cảm xúc của bản thân để không thể hiện ra ngoài. Cho nên cảm tình của Chu Miểu đối với Tề Xuyên không nhiều lắm trong lần đầu gặp mặt. Vì thế Chu Miểu nghĩ Tề Xuyên có thể kết hôn là một chuyện vô cùng kỳ lạ. Tuy nhiên nếu đơn thuần là chỉ vì sinh con nối dõi thì lại là vấn đề khác.
Nhìn Tề Xuyên Chu Miểu đột nhiên nhớ tới em gái Mông Mông của mình, nếu con bé thích kiểu người đàn ông như này thì nhất định anh sẽ dùng mọi nỗ lực để chặt đứt ý nghĩ trong đầu con bé.
Sau đó hai người nói chuyện một lúc, đề xuất phương án phá án. Cho đến khi Tề Xuyên nhấc điện thoại đi ra ngoài.
Miệng Chu Miểu nhả khói, nhìn bóng dáng Tề Xuyên biến mất ở cửa thoáng nghĩ: “Xem ra vị trí của vợ anh ta trong lòng anh ta không phải là không có.”
Chương 19: Ảnh Hưởng Bộ Mặt Thành Phố
Trương Na tụ tập đánh người bị thương đã kết thành tội cố ý gây thương tích đáng lẽ phải bị cảnh sát bắt giam, nhưng sau khi Phùng Hiển tỉnh lại bỗng chủ động xin không truy cứu việc này, do vậy cơ quan công an lấy tội trị an tạm giam cô ta mười lăm ngày, đồng thời phải chịu tất cả phí thuốc men trong lúc Phùng Hiển điều trị ở bệnh viện.
Bởi vì vụ việc lần này đã gây chấn động cho ban giám hiệu nhà trường nên ngày hôm qua nhà trường đã ra thông báo đuổi học Trương Na. Mẹ Trương Na quỳ khóc trước cửa văn phòng ban giám hiệu xin nhà trường tha thứ xử phạt nhẹ tay, ban đầu giám hiệu ban thờ ơ không thèm để ý, nhưng bà ta cứ gào khóc rồi bỗng ngất xỉu trước cửa văn phòng, có người đi ngang qua nhìn thấy đưa đến phòng y tế, truyền mất một chai glucose. Khi ấy vụ việc mới được bỏ qua.
Vài ngày sau trong trường bắt đầu lan tin Trương Na sắp bị đuổi học, ai bảo không có việc gì lại đi trêu chọc Chu Mông Mông làm chi. Tuy Chu Mông Mông nhìn qua thì giống sinh viên bình thường, nhưng ai mà chẳng biết cô là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng thành phố H, anh trai là cục trưởng Bắc khu, cả nhà toàn đàn ông xem cô như công chúa nhỏ mà nuôi lớn. Cho dù mặt ngoài nhìn vào không thấy, nhưng sau lưng H đại còn phải dựa vào những chính sách mà sống, thế nên ban giám hiệu dĩ nhiên phải nịnh bợ lấy lòng.
Chu Mông Mông vô tình nghe được tin đồn từ đám sinh viên, mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không lên tiếng.
Trong khoảng thời gian này Chu Mông Mông hầu như không đến lớp của Tề Xuyên, mỗi lần đến tiết của anh cô đều cố ý xin nghỉ. Thậm chí Tề Xuyên gọi điện thoại cho cô cô cũng từ chối hết. Kỳ thật không phải cô giận thái độ của anh khi đó, mà là cô muốn yên tĩnh một thời gian, xem lại tình cảm của chính mình.
Mấy ngày nay Mạnh Hiểu Diêu đều ở bệnh viện chăm sóc Phùng Hiển, Phó Xuân Xuân lại chuẩn bị thi tiếng anh cấp 4, sớm đi trễ về, hai người gần như rất ít khi chạm mặt, nhất thời Chu Mông Mông không còn đối tượng nói chuyện. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình cứ như vậy khẳng định sẽ bị nghẹn mà chết. Vì thế cô gọi điện cho người nào đó.
“Alo, đây là đường dây nóng của Tề Mông, xin hỏi nhị sư muội có gì cần giúp?”
Qua di động truyền đến tiếng nói vui vẻ, tích tụ trong lòng cô cũng phai nhạt đi nhiều, Chu Mông Mông buồn cười nói: “Tề tiểu bảo, anh đang ở đâu?”
Tề Mông nghiêng đầu áp điện thoại giữa má và vai, hai tay sửa sang lại quần áo: “Hôm nay anh cùng ba và mẹ về Mỹ, em có đến đây không?”
“Nhanh như vậy á?” Chu Mông Mông sửng sốt, cô vốn nghĩ vài ngày sau sẽ đi thăm cha mẹ Tề Xuyên, không nghĩ tới bây giờ họ đã sắp đi.
Tề Mông thấy cô giật mình, hừ một tiếng: “Em ấy.”
Chu Mông Mông không khỏi xấu hổ: “Khi nào thì đi, em ra sân bay tiễn mọi người.”
Tề Mông ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng: “Một giờ sau. Mà em muốn qua nhà anh trước hay là đến thẳng sân bay?”
Nghe anh hỏi Chu Mông Mông thoáng do dự, xong mới nói: “Chú ấy có đi cùng không?”
Tề Mông giật mình giương mắt nhìn ra cửa, đôi mắt đen thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng khôi phục bình thường: “Anh cả á, anh ấy chưa nói với em à? Anh ấy hôm nay có việc, có lẽ không đến tiễn được.”
“Em… chú ấy chưa nói.” Chu Mông Mông vòng vo nói: “Thôi, em đến sân bay chờ mọi người.”
Thấy