XtGem Forum catalog
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324222

Bình chọn: 7.5.00/10/422 lượt.

p tức thành trở ngại khiến cô gái đi giày cao gót đang chạy bị vấp chân.

“Á!!!” một cô gái tóc phấn hồng nhắm chặt mắt thét chói tai, cả người ngã về phía trước.

Hắn lấy tay đỡ được cô gái kia, thân thể ấm áp cùng mùi hương xa lạ làm hắn không thoải mái, thân thể theo thói quen giết hết thảy vật có sinh mệnh đến gần, nếu không đè nén bản năng xuống, hắn đã xuống tay gạt bỏ rồi, chỉ có thứ lạnh như băng mới là an toàn.

Xả ra một cái tươi cười kiểu ‘ngoài cười nhưng trong không cười’ mà cô nói “Không sao chứ?”

Mái tóc màu đen đã sớm khô nên tùy ý tán loạn, cười ngây ngô mà vô tội, com-lê nghiêm cẩn bị kéo ra mấy cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo dưới áo sơmi, giống như thiên sứ không cẩn thận bị lạc đường.

Cô gái nằm ở trong lòng hắn, sợ hãi ôm mặt “Không… Không sao, a, đồ trang sức của tôi đâu rồi?”

Đồ trang sức ngọc bích trên mái tóc dài của mình không biết đâu rồi?

“Đồ trang sức?” hai tròng mắt hắn tinh thuần, vẻ mặt nghi hoặc, bỗng nghĩ đến gì đó liền lấy ra một đóa hoa Nguyệt có chút khô héo trong túi trước ngực com-lê, nhẹ nhàng cài bên tai cô gái “Ưm, rất thích hợp.” sinh mệnh khô héo, đóa hoa hủ bại.

Thu tay lại, có chút bối rối mà ngượng ngùng “Đường đột rồi, tôi chỉ là cảm thấy đóa hoa này rất thích hợp với cô.”

“Không không không… không sao, tôi rất thích.” Cô gái cũng kinh hoảng nhảy ra vòng ôm của hắn.

JQ giữa hai thiếu nam thiếu nữ cấp tốc thăng lên, bỗng cuối hành lang truyền đến nhiều tiếng bước chân vội vã.

“Tiểu thư!” Một đống vệ sĩ chạy đến.

“Lại bị bắt rồi.” Cô gái ảo não dậm chân.

“Có người đến tìm cô, tôi đi trước.” Hắn cười dịu dàng, con ngươi màu đen giống như hồ nước trong suốt, tinh xảo mà thanh linh.

“Ấy… tôi là Lilise, còn ngài?” Lilise khẩn trương nắm chặt hai tay.

Hắn đi đến chỗ rẽ rồi dừng lại, nhìn một cái cửa sổ lớn có hoa văn bằng thủy tinh mềm nhẹ trước mặt một chút, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, mái tóc và com-lê màu đen dưới nụ cười của hắn đúng là thấu triệt sạch sẽ không thể tin nổi.

“Lance, Lance Gordon.”

Giờ khắc này, những người nhìn thấy thiếu niên này đều ghi khắc hình ảnh này cả đời, đẹp giống như thiên sứ hạ phàm.

Đi ra khách sạn, ánh mặt trời tháng tư ấm áp, nhìn chăm chú vào thứ đang cầm trong tay dưới ánh mặt trời, một bảo thạch màu xanh được khắc thành đóa hoa, dùng một khối hoàng kim thời xưa khắc quanh đường viền, thủ công tinh mỹ. Bảo thạch là kim cương ‘Hải dương xanh’ – một trong mười đại bảo thạch nổi tiếng nhất thế giới, là loại bảo thạch rất có giá trị sưu tập, hoa văn hoàng kim được khắc tỉ mỉ phức tạp khiến hắn cảm thấy hứng thú, nếu không đoán sai thì đó là một loại văn tự di tích xa xưa, thứ này làm đồ trang sức rất phí phạm, nhưng khắc thành hoa rất tinh mỹ, hẳn là… sẽ thích đi.

“Đây là đổi.” Không trộm cũng không cướp, tâm tình hắn vui vẻ, không thừa nhận đó là lý do vớ vẩn, hoa Nguyệt cũng là hoa, cho nên một đóa đổi một đóa rất công bằng.

Bước chân nhẹ nhàng đi về phía phố Bối Bối, đầu óc đã bắt đầu tính ra giá trị quần áo trên người cô gái tóc phấn hồng kia cùng thực lực của đám vệ sĩ đi sau, khả năng khiến chúng cam tâm tình nguyện giao tiền là số không.

“Phí sinh hoạt à phí sinh hoạt, a…”

Hiếm khi cười thật lòng rồi lại buồn rầu, quần áo lại rách, hao tổn tâm trí, mặc quần áo này rất không thoải mái, rất muốn xé ra khỏi người.

Chương 20: Một Người Em Gái Tên Là Senritsu

Cầm một tờ giấy nhỏ làm dấu hiệu cho hoa hồng Đại La cùng hoa Nguyệt trong vườn hoa để chuẩn bị cho lễ hội hoa bốn hôm sau. Được cùng bạn hàng xóm đón ngày hội náo nhiệt này là có ý nghĩa nhất.

Suy nghĩ một chút về tác phẩm tham gia cuộc thi, có chút khó về chuyện lấy thứ này hay bỏ thứ kia. Dù sao cũng có rất nhiều hoa có thể dùng.

Đánh dấu xong những loài hoa phải hái, đứng giữa vườn hoa lười nhác vươn vai một cái, nhìn thời tiết sáng sủa lớn tiếng nói: “A, chuẩn bị đại tiệc.”

Vào nhà lấy túi xách thẳng hướng siêu thị, khó có được cơ hội chuẩn bị được tác phẩm tâm đắc, không nên buông tha cho việc ăn mừng, nhiệt huyết của tôi lại bắt đầu sôi trào lên.

Từ khuôn mặt tươi cười đáng sợ của tiểu thư siêu thị, tôi biết tôi sôi trào hơi quá, xách hai túi nguyên liệu nấu ăn nhiều đến mức cho dù liều mạng ăn cũng cần cả tuần mới có thể hết, khi gian nan lấy tốc độ của rùa đi đến quảng trường đã bị áp nặng đến ngồi bệt mạnh xuống, ngồi ở bên cạnh suối phun ngẩng đầu thở hổn hển, trên bầu trời mây trắng bay nhẹ, thời tiết dịu nhẹ thật là tốt.

Hôm nay, lại là một ngày đẹp trời.

Nghệ nhân đàn violon, Masaaki cũng ngồi ở bên cạnh tôi “Cô Miru, hôm nay tâm tình cô có vẻ rất tốt.”

Tôi gật đầu “Thời tiết đẹp như vậy, vì sao tâm tình lại không tốt chứ? Hoa nở thật xinh đẹp, tôi rất thích.” Trên quảng trường có rất nhiều bồn hoa, đóa hoa nho nhỏ nở đầy cành.

“Đúng vậy, Esme thật sự là một thành phố xinh đẹp, tôi rất may mắn khi đã đi vào nơi này. Đây cũng là thành phố mà tôi dừng chân lâu nhất, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là muốn mang theo chiếc đàn của mình đi khắp các thành phố trên thế giới, hiện tại đã đi qua mười ba nơi rồi. Thật sự rấ