
dồn nhiều sức để diệt bọn chúng như vậy, bang chủ rất hay mang thù.” Machi cảm thấy có chút nhàm chán, lấy một sợi dây màu đỏ ra bắt đầu chơi dây.
“Nghị quyết của cơ quan cao cấp của hội trưởng lão luôn rất ngu, ngoài việc cứ lặp lại sai lầm ra, bọn chúng chẳng đúng chỗ nào cả.” Feitan híp mắt lại, rất khinh thường châm chọc.
Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống, có chút cười khổ cầm bút yên lặng không hé răng nghĩ, các cậu ở đây không e dè nói việc này như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
“Đúng rồi, cái nữ kia đeo balo giống như sắp đi xa, cô ta đi đâu thế.” Machi nhìn đỉnh thang máy, dây thừng trong tay không ngừng thay đổi hình dạng.
“Tối hôm qua, chẳng phải là Pakun đã dặt vé tàu bay đường dài sao, hình như là Esme.” Feitan tiếp tục cúi đầu nhìn sàn, người khác không chú ý còn tưởng rằng hắn đang ngủ gật.
“Bang chủ để cho cô ta đi?” Machi vô tâm giống như nói chuyện phiếm vậy.
“Có lẽ cuối cùng bang chủ đã nhìn chán cô ta, hết hứng thú rồi.” mặt Feitan không chút thay đổi tán gẫu với đồng bọn bên cạnh, giống như là nhân vật chính trong câu chuyện đã trở lại Esme xa xôi rồi, mà không phải là ở trong góc ngay bên tay phải hắn.
“Cũng đúng, lâu đến thế rồi cũng nên ngấy, bánh quýt tối hôm qua có còn không?” Machi nhét sợi dây màu đỏ vào túi, bọn họ đã đến tầng cần đến.
“Có, để ở trong tủ lạnh, còn có rất nhiều trà vỏ quýt.” Tôi nói nhỏ với vách tường, đưa lưng về phía hai người không quá quen kia.
“Vậy thì vấn đề cơm trưa đã giải quyết xong, lúc trước, tôi vẫn nghĩ là vỏ quýt chỉ có thể ăn sống, thì ra cũng có thể làm thành một thức ăn không tệ lắm.” từ đầu tới đuôi, Machi đều lười quay đầu nhìn người trả lời, đi theo Feitan còn âm lãnh hơn cả cô, cùng nhìn không chớp mắt đi ra thang máy.
Tôi lau lau mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ vẫn không hề cố kỵ gì cả như vậy, khiến tôi thường xuyên lau mồ hôi lạnh, họ đã quen một khi tự do, họ sẽ không làm cách sống tùy hứng của mình phải khó xử.
Lần này, một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, một bóng đen lẻn vào, nhanh đến mức khiến cho người ta nghĩ là mình hoa mắt, tôi nháy mắt mấy cái mới phát hiện bên cạnh mình lại xuất hiện một người quen mà cũng không quen.
“Tầng mười hai, cám ơn.” thiếu niên đeo ống nghe điện thoại, đánh nhịp chân không đều, cười nói với cô tiếp viên thang máy.
Thang máy im lặng một lúc, thiếu niên tháo ống nghe điện thoại xuống bên vai “Cô Miru, phải về nhà à?”
Tôi lộ ra một cái mỉm cười hiểu rõ “Đúng vậy, phải về nhà.”
“Vậy sao? Vậy tôi đây lại có thể nhàn hạ rồi, tiền bối Harris nói đúng thật, nếu cô Miru muốn trở về thì sẽ có năng lực tự mình trở về.” trên gương mặt bình thường của thiếu niên mang nụ cười có chút quái dị, anh ta vỗ vỗ mặt mình, có chút tức giận nói “Khuôn mặt này thật phiền toái, nơi này không có camera chứ.”
Sắc mặt cô tiếp viên thang máy không thay đổi, trả lời “Ba giờ trước đã bị khách nhân đá nát, một giờ sau mới có nhân viên kỹ thuật đến sửa.”
“Vậy sao? Nhân viên kỹ thuật này đúng là vất vả.” Thiếu niên giơ hai tay dùng sức kéo da mặt xuống, bộ mặt đột nhiên biến thành một khuôn mặt khác trong nháy mắt.
Tôi trừng lớn mắt nhìn anh ta, phát hiện anh ta rất thoải mái nói: “Vẫn là mặt mình tốt hơn.”
Thuật dịch dung? Hơn nữa so với bộ mặt bình phàm vừa nãy, hiện tại anh ta hiển nhiên thanh tú đáng yêu rất nhiều, có sự sạch sẽ và trắng nõn đặc hữu của người Esme.
“Đúng rồi, tóc.” Hắn lấy trong túi quần một bình xịt nhỏ không biết tên, nhanh chóng phun vào mái tóc mềm thẳng của mình, sau một màn sương màu hồng, mái tóc nhanh chóng phai màu, hơn nữa, thân tóc cũng không mềm mại như trước, tóc tự nhiên xoã tung biến thành màu nâu nhạt rất có khuynh hướng cảm xúc.
Không đến một phút đồng hồ, tôi hơi ngả người đến gần, nhìn quá trình khôi phục gương mặt cũ một cách nghệ thuật, thấy anh ta xé hai ống quần làm đôi bắt đầu từ giữa thân quần xuống, quần lập tức từ phong cách hip-hop rộng thùng thình biến thành quần đùi bó sát người, sau đó mặc ngược áo lại, màu sắc từ âm u biến thành màu đỏ tươi sáng.
Đợi đến tầng mười hai, anh ta vừa ra cửa thang máy, đã thay đổi nhịp chân, thành một người hoàn toàn khẩn trương. Từ một thiếu niên ung dung không chớp mắt, biến thành một cậu bé đẹp trai có thể khiến các cô bé quay đầu nhìn lại.
“Tôi không tin cái tên tóc đỏ kia tìm được tôi, chưa từng thấy tên con trai nào lằng nhằng quấy rối đến như thế, giống y hệt kẹo cao su cạo mãi không sạch.” Anh ta lại đeo ống nghe điện thoại lên, phất tay cười nói tạm biệt với tôi “Hẹn gặp lại, cô Miru. Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, la la la la la.”
Anh ta vừa nhấc chân liền vừa hát vừa nhảy như xung quanh không có ai cả, dáng vẻ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đi vậy.
Tôi vươn tay bụm mặt không chịu nổi cái tên ‘đầu óc không bình thường’ kia, thay đổi chỗ nào cũng rất hoàn mỹ, chỉ là cái ống nghe điện thoại kia vẫn không cất đi, lại còn thoải mái hát to mấy câu hát dễ nhớ cho khắp thiên hạ nghe, ai chẳng biết cậu là ai chứ?
Tôi cảm giác trên đầu có cái gì đó, ngẩng đầu nhìn thấy Helena vươn tay đội mũ