Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211023

Bình chọn: 10.00/10/1102 lượt.

ấy cái, lạnh nhạt yên tĩnh, bỗng mở miệng hỏi một câu lạc đề.

“Anh nói được không.” Tôi cười cực kỳ ngọt ngào, giọng nói trong trẻo mềm mại làm nũng, biết rõ nhưng vẫn hỏi, không biết từ lúc nào, đối với giọng điệu cố ý làm nũng của tôi, hắn luôn bó tay hết cách.

“À.” Hắn giơ tay khẽ ôm miệng, sau đó quay đầu đi, chỉ để một bên mặt về phía tôi, nhìn chăm chú vào chồng táo bên cạnh, trả lời ậm ừ.

Tôi tò mò cúi người nghiêng đầu nhìn gương mặt vô cảm của hắn, thằng nhóc này… đang thẹn thùng sao?

Chậm rãi vươn hai tay, tôi đứng trên hai gối ôm lấy hắn, hắn vẫn không chịu quay đầu, tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng gì với động tác quá thân mật của tôi.

Tôi chạm nhẹ vào mái tóc màu đen rối bù vì bị gió thổi mạnh của hắn, sợi tóc mềm mại đáng yêu thật giống hắn, từ từ nhắm hai mắt đặt cằm mình lên vai hắn, cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn cùng tiếng tim đập không thay đổi.

“Từ hôm nay trở đi, Chrollo Lucifer là người quan trọng nhất của Miru Sylvia, dù anh ở nơi nào, em đều đặt anh trong lòng em. Chrollo, không phải sợ, không phải sợ anh buông lỏng tay là em sẽ biến mất không thấy đâu. Em sẽ không phản bội anh, em sẽ không rời khỏi anh, em sẽ không làm anh bị thương tổn, anh không phải sợ em sẽ biến mất, em yêu thương anh cả đời, bất luận anh ở nơi nào, em vẫn yêu thương anh cả đời, anh nói được không.”

Chrollo, em yêu thương anh cả đời.

Tôi từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói, dịu dàng như khúc hát ru, như muốn in dấu sâu đậm nhất, khắc lên tiếng tim đập bình tĩnh của nhau.

Tại đây, ở trong góc sáng sủa chỉ có quýt và táo bị dập làm nền, dưới ánh mặt trời trong suốt, một nửa sáng một nửa bóng râm xuyên thấu không khí nhìn thấy hai đứa ngốc đang ôm lấy nhau, giống như trên thế giới này không còn gì quan trọng, chỉ có hai người đang ôm nhau ấy mà thôi.

Có vẻ như, hắn thất thần rất lâu mới định thần lại, vươn tay kia chạm nhẹ vào mái tóc của tôi, thong thả cẩn thận, sau đó mới trả lời rất rõ ràng “Được.”

Tôi rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, gắt gao ôm hắn, dù sao thằng nhóc da dày này sẽ không bị nghẹt thở. Đúng là bó tay, ngay cả trả lời cũng thật ngốc, cậu như vậy, sao có thể có cô bé đáng yêu nào coi trọng cậu chứ, ngây ngô ngu ngốc.

“Miru, em muốn cái gì?”

Tôi ôm hắn rất chặt nên không nhìn thấy gương mặt thiếu rất nhiều biểu cảm cơ bản của hắn, nhưng có vẻ như hắn không để ý, thuận miệng hỏi như vậy, lại trẻ con mang theo sự hoang mang hiếm có.

Tôi trầm mặc một hồi, cười mở to mắt, luôn cảm thấy mình càng ngày càng xấu xa, rất thích nhìn thấy dáng vẻ hắn không biết làm sao, tôi dùng giọng nói ngọt ngào như mật nhẹ nhàng nói: “À, em muốn anh không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, em muốn Lance có thể bình an cả đời.”

Hắn yên lặng hồi lâu, mới không nhẹ không nặng “Ừ” một tiếng.

Từ rất sớm, tôi phát hiện ra thằng nhóc này rất thích cảm giác được người khác yêu chiều, chỉ cần nghiêm túc nói với hắn những “Lời ngon tiếng ngọt” đáng yêu ấy, thì hắn sẽ bó tay hết cách, hắn luôn mang cho tôi cảm giác rằng hắn chẳng bao giờ lớn lên cả.

“Đúng rồi, giúp em mua vé tàu bay ngày mai, em muốn về Esme, nhớ đưa em đến nhà ga được không.” Tôi đẩy hắn ra một chút, cười hỏi rất đương nhiên.

Hắn lạnh nhạt nghiêm mặt, mím môi tạo ra độ cong đáng yêu, nhìn tôi một lúc, hình như đang đợi tôi thay đổi ý định, tôi cười tủm tỉm nhìn hắn chằm chằm.

“Ừ.” Hắn ngây ngốc xong mới không mặn không nhạt đáp ứng.

Tôi kéo hắn đứng lên, chân gần như tê rần, tôi ngẩng đầu mới phát hiện bầu trời xinh đẹp bắt đầu nhuộm đẫm ráng đỏ, mặt trời chiều ngả về tây, tôi nắm tay hắn nhìn bầu trời nói: “Đói bụng không? Mặt trời sắp xuống núi rồi, làm thế nào bây giờ, em còn chưa mua thức ăn chiều.”

“Miru.” Hắn nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng, sau đó không cho tôi thời gian phản ứng, vươn tay kéo tôi vào trong ngực đầy mùi hương hoa quả của hắn, vẫn mở mắt cúi đầu xuống dịu dàng hôn tôi.

Tôi hoàn toàn sửng sốt, nụ hôn này không hề có một chút vội vã, mềm mại trong trẻo giống như nụ hôn ban nãy vậy. Tôi nhìn đôi mắt quá gần hắn, vẫn lạnh lẽo vô cảm, tôi vươn ngón tay véo véo nhẹ mặt hắn, hắn mới lui lại, dừng động tác ‘sàm sỡ’ này.

“Lần sau không được làm loại chuyện này ở công cộng, biết không?” Tôi cảm giác gương mặt mình hơi nóng lên, học cái gì cũng nhanh kinh khủng, tôi vẫn cảm thấy loại chuyện này rất kỳ quặc.

“Lần sau rồi nói.” Hắn rất nghiêm túc lấy lời mà trước kia tôi từng nói để trả lời.

Trí nhớ tốt thì rất giỏi sao? Tôi cầm cổ tay áo dụi dụi môi, nhìn lại phát hiện bên kia, có người đang núp sau bức tường, đang lộ một đôi mắt tội nghiệp nhìn chúng tôi, tôi lập tức vô cùng xấu hổ.

“Ừm… Chúng tôi đến mua quýt.” Tôi khom người xuống đất, nhặt lên một quả quýt còn tươi mới, nói với ông chủ dáng người tròn vo núp sau bức tường, cực kỳ chột dạ.

“Không… Không không không… Không cần tiền.” Ông chủ khóc méo mặt nói.

Có lẽ, lần sau không nên nhảy từ tầng hai trăm xuống mua quýt, thật sự rất có lỗi với quán hoa quả của người ta.

Tôi kéo kéo áo tên đứng sau mình, nhỏ giọng hỏi: “Lance, anh mang theo tiền không, mu


pacman, rainbows, and roller s