Polly po-cket
Chờ ngày mưa rơi

Chờ ngày mưa rơi

Tác giả: Hải Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326144

Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.

nh thường thôi mà, hắn đẹp trai thế còn gì? – Trúc Anh cũng đang nhìn về phía chiếc bàn ấy với đôi mắt có vẻ mơ màng.

– Những tên đẹp trai thường là những kẻ hư hỏng. – Thiên Thy cắt ngang sự mơ màng của cô bạn bằng một giọng ngang phè. Biết thế lần trước cô chẳng thèm liều thân cứu hắn ta làm gì. Thy ghét nhất là những kẻ đào hoa sát gái như ai kia… cứu hắn ta đúng thật là uổng công, báo hại cô bị sốt vì dầm mưa và những vết bầm tím bây giờ mới lặn đi chút chút…

– Ôi trời, cậu lấy cái định nghĩa đó ở đâu ra thế? Tiến Hào, anh trai cậu cũng rất đẹp trai mà có hư hỏng đâu. – Trúc Anh lớn giọng cãi lại Thy ánh mắt chỉ dành cho người bạn hai giây rồi lại tiếp tục mơ màng nhìn về chàng trai tài hoa…

– Đó không phải anh trai tớ. ! nén cái thở dài vào trong, Thiên Thy lặng lẽ nhìn cô bạn thân..

– Cho một ly coffee đen không đường ở bàn số 5 nhé!

Tiếng anh bạn bồi bàn cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai cô nàng… và họ lại bắt đầu tất bật với công việc của mình.. ..

– Thiên Thy, cậu đem cà phê ra nhé, tớ bận tính tiền cho khách rồi…

– Uk. Để tớ..

Bàn số 5, bàn số 5 axxxxxx. Bàn số 5 chẳng phải là bàn mà hắn đang ngồi sao . Thiên Thy tiến về chiếc bàn ấy với bộ dạng thản nhiên nhất có thể. Khuôn mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì…

– Cà phê đen không đường này là của ai ạ?

– Của tôi.

Chàng trai ngồi giữa hai cô nàng cất tiếng, giọng nói có phần hơi lạc lạc, ánh mắt ẩn sau hàng long mi dài dán chặt vào người đang cầm khay bưng ly coffee . Cánh tay trái vẫn đang nghịch nghịch những lọn tóc quăn vàng hoe của cô nàng kế bên.

– Vâng. Xin mời quý khách.- Cô bé nhân viên đặt ly cà phê đen đặc sánh về phía anh chàng đào hoa kia cùng với lời mời lịch thiệp rồi quay lưng bước đi…. Để lại cho ai đó có một cảm giác cực kì khó chịu, là HẪNG chăng???

– Này! Cô em dễ thương, nhà em ở đâu thế, lát anh đưa em về nhé.- là một giọng nói đùa cợt của một trong những thanh niên còn lại khi Thiên Thy mới quay lưng đi được vài bước.

Anh ta có vẻ thích thú với cô bé phục vụ có khuôn mặt xinh xắn nhưng hờ hững vừa rồi, cách nói chuyện cũng rất có duyên… và mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn ngang cằm rất cá tính…

– Anh đang nói con nhỏ bồi bàn kia ấy hả, thế còn em thì sao đây??

– Chưa kịp nghe câu trả lời của người mà mình đang săn đón, kẻ hám gái kia đã phải né đầu ra xa cái loa phát thanh đang ngồi kế hắn. Nhưng hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói đó, miệng vẫn còn nguyên một nụ cười đểu cáng ánh mắt vẫn hướng về phía dáng người nhỏ nhắn kia.

– Cám ơn anh nhiều nhé, nhưng tiếc là tôi chẳng mang theo tiền để đi xe ôm về rồi – Từng lời một được Thiên Thy thốt ra một cách ngọt xớt cùng với nụ cười mà càng nhìn càng lại càng tức…

– X e xe ôm?

Khuôn miệng của tên có nụ cười đểu cáng kia bây giờ đông cứng lại hết rồi, khó khăn lắm mới lắp bắp được hai từ khiến hắn ta ọc máu . Một kẻ ăn chơi như hắn, vung tiền cho mấy em còn chẳng hết mà con bé đó dám nói hắn là một thằng xe ôm ư?? Quả là một nỗi nhục quá lớn

– Không phải xe ôm sao? Không phải xe ôm mà sao tối ngày chở hết em này đến em kia đi khắp nơi nhỉ. À đúng rồi không phải xe ôm mà là bù nhìn , bởi anh chắc chưa lấy tiền công chở người đẹp đi bao giờ đúng không. ….. Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi lại ghét cay ghét đắng những con người ngu ngốc bị người khác gọi là bù nhìn. Nên chắc là không thể để anh chở đi giống như mấy người thích bám theo loại bù nhìn như anh rồi.

Vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên có chút khinh khỉnh. Những lời nói được phát âm ra rất rõ ràng rành mạch nhưng lại như con dao nhọn hoắt của Thiên Thy đã không chỉ đâm trúng một người mà còn đâm trúng cả nhóm người đó. Bây giờ ai kia mới biết Thiên Thy không chỉ có thể giết người bằng võ thuật nhưng còn có thể giết người bằng lời nói.

Cô bé này đúng là quá ác khi chỉ vì một lời nói chọc ghẹo kia mà đã đâm cho cả bọn người đó một nhát dao rồi dửng dưng bước đi không cần biết họ chết như thế nào.

RẦM

– Con nhỏ này láo lếu thật đấy. Từ trước đến giờ chưa có ai dạy bảo đúng không? Chủ quán đâu..

Một khi con người lâm vào cái tình cảnh ghuê độ và shock như thế này thì sẽ có hai cách ứng xử. Một là im lặng không dám nhìn ai. Hai là càng ghuê thì càng làm càn và bào chữa. Nạn nhân của Thiên Thy thuộc tuýp người thứ hai, khi mà hắn lại cản bước chân cô bằng tiếng đập bàn đầy tức giận …..

– Tôi là chủ quán đây. Quý khách có vấn đề gì sao? – một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới. Khuôn mặt ông lúc nào cũng có nét điềm đạm ngự trị dù có bất cứ chuyện gì.

– Nhân viên của ông gọi khách hàng là bù nhìn, là xe ôm đấy, ông không biết cách dạy nhân viên của mình à?? – Dường như kẻ ghuê độ kia đang cố gắng lớn tiếng để thu hút mọi ánh nhìn trong quán. – ông không biết dạy nó KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG…..

– Anh ta say rồi, ông đừng để ý đến lời anh ta nói – Câu quát của kẻ đỏ mặt tía tai vì tức giận kia bị cắt ngang bởi giọng nói lạnh tanh của anh chàng có khuôn mặt điển trai…

– Cái gì ? say sao? Tôi say hồi nồi nào hả…

– Những kẻ say có bao giờ nhận mình đang say?

Chàng thanh niên đứng dậy buông một câu nói nhẹ tênh,