
cũng chẳng kém gì. Tớ coi như là đứa con cháu nhà họ Hàn bất hiếu đầu tiên không lọt vào top 10, về tới nhà thể nào cũng bị lột xác cho xem.”
Hàn Thuật vừa nói, vừa liếc nhìn sang Cát Niên, ánh mắt của cậu khiến Cát Niên cảm thấy mình như đã trở thành tội nhân gây ra việc bạo hành trong gia đình. Hình như cô cũng có nghe bố mẹ cô trong lúc tán gẫu có nói rằng, Viện phó Viện Kiểm sát trông hiền lành nho nhã vậy mà khi ra tay ông thường đánh rất ác. Thường thì một bên ông nén lòng “dạy con” còn một bên vợ ông sống chết ngăn cản, cả tòa nhà ai cũng nghe thấy, chỉ là người ta không tiện nói ra mà thôi.
Hôm nay Hàn Thuật mặc áo khoác thể thao màu đỏ, cái màu cực kì đĩ bợm, nhưng khi khoác lên người cậu trông cũng mát mẻ bắt mắt. Cậu ấy là kiểu người như thế này, khi buộc phải mặc đồng phục thì cậu là người mặc chỉnh tề nhất, lúc không phải mặc đồng phục thì cậu tranh thủ mọi cơ hội không phải mặc, đánh chết cũng không mặc. Cát Niên tưởng tượng ra cảnh anh chàng Hàn Thuật này bị Viện phó Hàn cầm roi đánh cho sưng mông vãi tiểu, rồi cũng tự thấy mình không đưuọc tử tế cho lắm.
“Theo tớ thì, đây cũng là do đen đủi, này nhé, nếu cái người thứ mười kia làm sai một câu hỏi trắc nghiệm thôi thì vị trí thứ mười này chắc là sẽ vào tay cậu.” Phương Chí Hòa cũng đã nhìn thấy Cát Niên, cậu cố tình thêm dầu vào lửa.
Hàn Thuật tỏ vẻ không đồng ý nói: “Cậu nói những lời này làm gì?”
Cát Niên đã chạy trốn thành công. Cô nghĩ, không ngờ lần này Hàn Thuật lại biết điều như vậy, sách giáo khoa môn chính trị nói đúng, cần phải triệt để nhìn vấn đề theo hướng khách quan, toàn diện, phát triển, có lẽ nhìn người cũng phải như vậy.
Không ngờ rằng Hàn Thuật đã nhanh chóng dùng hành động lật đổ quan điểm của cô.
Cát Niên đạp xe về nhà, xe của cô là chiếc xe “Phượng Hoàng” bố mẹ mua khi kết hôn, hồi đó xe này thuộc loại đồ xịn, còn bây giờ, có quên không khóa xe thì cũng chẳng ai lấy. Cát Niên dáng người không cao nhưng yên xe lại rất cao, leo lên xe cũng hơi khó khăn, ức chế nhất là cái bánh xe không biết bị hỏng chỗ nào mà cứ chuyển động là kêu “lạch cạch lạch cạch”, có điều ngày nào cô cũng nghênh ngang trên phố như vậy nên cũng vô cảm với vấn đề này từ lâu rồi.
Vừa ra khỏi trường một quãng, Cát Niên nghe thấy có tiếng người xen vào giữa những tiếng “lạch cạch lạch cạch” của bánh xe.
“Giấy vụ bao nhiêu tiền một cân?”
Người đạp xe đuổi theo cô mặc một chiếc áo đỏ chóe.
Cát Niên hiểu ngày, Hàn Thuật đang mỉa mai cô giống một bà đồng nát.
Cô không nói gì, cắm đầu cắm cổ đạp chiếc xe cũ kỹ của mình một cách khổ sở, nhưng xe của Hàn Thuật vẫn nhanh hơn xe của cô nhiều. Cát Niên thấy tốc độ của mình như sắp rời xa lực hút trái đất đến nơi rồi mà Hàn Thuật vẫn như hình với bóng đuổi đằng sau cô.
“Tôi hỏi cậu, ngoài đọc sách ra cậu còn biết làm gì nữa? Chính vì cái thứ mọt sách ngoài đọc sách ra thì chẳng hiểu gì như cậu nên mới có cái trò xếp hạng vô vị kia, cái loại điểm cao nhưng năng lực kém chính là chỉ cậu đấy.”
Hóa ra có nhười coi cô là đối tượng để trút giận và kẻ chịu tội thay cho sự bất mãn của họ đối với chế độ giáo dục. Cát Niên quyết định đi ngược lại quan điểm cái gì mà “nhìn vào vấn đề theo hướng toàn diện, khách quan, phát triển”, trong sách cũng nói rồi, dù những hiện tượng có thiên biến vạn hóa đến đâu, nhưng bản chất của sự vật không bao giờ thay đổi. Lúc nãy cậu ta tỏ ra khoan dung độ lượng trước mặt mọi người, đó là giả thôi! Trong lòng cậu thực ra rất hận cô.
“Tạ Cát Niên, cậu nói đi, ngoài học ra thì cậu còn biết gì nữa?”
Cát Niên phóng xe bạt mạng đến nỗi mồ hôi cô túa ra giữa cái lạnh của mùa đông, cô không thể hiểu nổi sao Hàn Thuật vẫn còn đủ sức để nói không ngớt miệng như thế.
Cuối cùng cô thấy không thể chịu nổi nữa, cứ tiế
p tục phóng xe thế này, sớm muộn cô cũng đứt hơi mất.
“Đường về nhà cậu đã qua… qua mất rồi.” Cát Niên vừa thở vừa nói. “Cậu còn đi theo tớ làm gì?”
“Đường đi là nhà cậu làm à?”
“Thôi được rồi, đừng đi theo nữa, tớ nói, nói hết với cậu…”
“Nói cái gì cơ?” Hàn Thuật đi song song với đầu xe Cát Niên, tự nhiên cậu lại thấy có chút tò mò, không biết cô muốn nói với cậu điều gì.
“Giấy vụn… ba hào một cân.” Cát Niên vừa nói xong, phát hiện Hàn Thuật đã biến mất từ lúc nào rồi.
Hàn Thuật dùng chân dừng xe bên cạnh vỉa hè.
“Vô vị! Tạ Cát Niên, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy người nào vô vị như cậu!”
Vừa mới nghỉ đông được một tuần, năm mới đã đến rồi. Ngày Tết dĩ nhiên là phải đi chúc Tết nhà người thân, thế là, lần đầu tiên kể từ khi chuyển về sống cùng cha mẹ, Cát Niên cùng với bố mẹ đến chúc Tết nhà bác gái.
Theo lệ thì bố mẹ Cát Niên thể hiện lòng cảm kích suốt đời không quên đối với sự chăm sóc mấy năm qua của bác trai và bác gái, thế nhưng họ cũng chẳng hy vọng Cát Niên nói được những lời cảm động. Phần lớn thời gian, Cát Niên chỉ cần hùa theo là được rồi. Đợi đến khi bác gái nói, hiếm có gặp dịp Tết, hôm nay lại đủ chân, chi bằng mấy người lớn chúng ta cùng nhau “quây quần làm vài ván”, Cát Niên ngồi bên cạnh xem ti vi một lúc, đứa em trai đã ngủ say, được đặt trê