Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212452

Bình chọn: 9.5.00/10/1245 lượt.

i ra chỗ đất trống của nghĩa trang liệt sĩ để đánh cầu.

Có một vài lần, hai người gặp Trần Khiết Khiết ở sân cầu lông cũ kỹ nhất của thành phố, Cát Niên không hiểu tại sao với điều kiện kinh tế của mình, Trần Khiết Khiết lại chọn nơi co sở vật chất và sân bãi đều không tốt này. Trần Khiết Khiết nói, kỹ thuật đánh cầu của tớ không tốt, đánh ở đâu cũng vậy thôi.

Mỗi lần Trần Khiết Khiết lại có một người bạn đồng hành khác nhau, những khi chỉ đi một mình, cô lại lịch sự hỏi Cát Niên và Vu Vũ có thể cho cô chơi cùng một hai trận hay không. Dù sao cũng là bạn cùng trường, hai người lại cùng tuổi, đối phương cũng rất dễ thương và hào phóng, Cát Niên không thể quá nhỏ nhen được, cứ như vậy vài lần, Vu Vũ và Trần Khiết Khiết cũng trở nên than thiết.

Rốt cuộc vẫn là tâm tính của một cô gái, có một lần Cát Niên không thể kiềm chế được, khó chịu hỏi Vu Vũ.

“Tiểu hòa thượng, cậu thấy Trần Khiết Khiết xinh không?”

“Xinh.” Vu Vũ thành thật trả lời.

“Còn gì nữa?”

“Còn gì nữa cái gì?”

“À, không có gì.”

Khi Vu Vũ khen người khác xinh, Cát Niên có chút chạnh lòng, nhưng cô lại nghĩ, Trần Khiết Khiết chỉ là xinh thôi, cũng giống như Hàn Thuật trông cũng rất ra dáng, đây đều là sự thật, Vu Vũ chỉ là thấy sao nói vậy. Xinh thì xinh, những cũng chỉ có xinh mà thôi, còn về sau này – không có sau này gì cả!

Thật ra, Trần Khiết Khiết cũng không có thái độ quá nhiệt tình hay si mê gì, cô vẫn luôn cho người ta cảm giác cô là người nho nhã và lịch sự. Do có quan hệ gặp gỡ tình cờ ở sân cầu lông mà ở trường Trần Khiết Khiết cũng khá thân thiết với Cát Niên. Thực ra tính cách con nhà giàu thường đơn giản hơn, cứ so sánh như vậy, Cát Niên không khỏi hổ thẹn vì cái tính nhỏ mọn quá mức của mình. Hơn nữa Trần Khiết Khiết giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, có bao nhiêu hoàng tử xếp hàng ngoài lâu đài, làm sao cô ấy lại có thể để ý đến Tiểu hòa thượng của cô chứ?

Cho anh nhìn về em – chương 28

Chương 28: Thề nguyện là sự trông chờ vô vọng nhất thế gian

Vì sợ hãi nên cần phải dùng những từ ngữ mạnh mẽ để trấn an, liệu có thể thực hiện được hay không là chuyện của sau này, ít nhất thì hai chữ đó có thể khiến chúng ta tin rằng vẫn còn có sau này.

———-

Lên lớp Mười một, việc học tập của Cát Niên càng trở nên căng thẳng hơn, tuy Bộ giáo dục đã có công văn nghiêm cấm việc dạy thêm vào ngày cuối tuần và ngày nghỉ tại các trường trung học và tiểu học nhưng những trường điểm như trường Trung học số 7 này không có trường nào là không ngoài mặt tuân thủ bên trong vẫn dạy thêm như thường. Thứ Bảy nào Cát Niên cũng phải cùng các bạn đến lớp đi học như ngày thường, như vậy, thời gian cô có thể dành cho Vu Vũ trở nên vô cùng ít ỏi. Thế nên, cô không thể không nói dối bố mẹ rằng mỗi tuần mình đều phải đến làm bài tập với các bạn cùng lớp. Kiểu nói dối này quá vụng về nhưng người nghe có lẽ cũng cẳng mấy bận tâm. Bố mẹ Cát Niên từ trước đến giờ vẫn an tâm về cô con gái của mình, họ cảm thấy dù Cát Niên có đi đâu cũng sẽ rất ngoan, chẳng gây ra chuyện gì, nên cũng chẳng hơi đâu mà đi điều tra xem con gái mình đi đâu.

Cho dù là như vậy, nhưng chuyện mỗi tuần gặp nhau một lần của Cát Niên và Vu Vũ dần dần cũng trở thành vấn đề. Được “bạn bè” giới thiệu, cuối tuần Vu Vũ đi làm thêm ở quán Internet để kiếm tiền ăn. Trong thành phố, quán Internet vào thời điểm đó vẫn còn trong thời kỳ hình thành, phần lớn khách ở đây đều là thanh niên hư hỏng. Cát Niên vào đó rất nhiều lần để tìm Vu Vũ, lần nào cô cũng bị cái mùi hôi hám của không khí và khói thuốc lá bên trong làm cho đau hết cả đầu.

Thời gian đánh cầu của Vu Vũ phải phụ thuộc vào thời gian làm việc ở quán, nếu

thật sự không đi được, cậu sẽ báo trước với Cát Niên. Cát Niên không thích nơi đó nhưng cô không thể khuyên Vu Vũ đừng làm ở đó được. Vu Vũ không giống như cô, ít ra cô còn có bố mẹ, còn Vu Vũ thì có gì chứ? Chẳng lẽ lại dựa vào người bà già yếu như ngọn đèn trước gió hay sao? Chỉ dựa vào trợ cấp của nhà nước thì không đủ sống nên cậu phải tự lo liệu cho mình.

Thời gian làm việc ở quán Internet thường là không phân ngày đêm, có lúc cho dù Vu Vũ đến đúng như đã hẹn từ trước, nhưng Cát Niên nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt cậu, cô lại không nhẫn tâm “hành hạ” cậu trên sân cầu thêm một lần nữa. Có lần vừa đánh hết trận cầu, Vu Vũ lâu rồi không hề phát bệnh bỗng ngã lăn ra sân khiến cho Cát Niên sợ đến mức hồn bay phách lạc. May mà lúc đó ở sân không có ai quen cả, sau khi cậu qua cơn co giật, Cát Niên cố hết sức mới vực được Vu Vũ lên, thoát ra khỏi đám người vây quanh sân bóng. Do vậy, nơi hai người gặp gỡ hằng tuần chuyển từ sân cầu lông đến chỗ gặp gỡ của họ ngày xưa. Vu Vũ lúc nào cũng rất mệt, đánh cầu lông không được bao lâu đã thở hổn hển, Cát Niên cũng không bắt ép cậu đánh tiếp. Đánh cầu vốn chỉ là một cái cớ, điều mà cô mong muốn là tìm được nơi yên tĩnh để ngồi cùng cậu một lúc. Cứ như vậy, Vu Vũ thường nằm ngủ dưới gốc cây lựu, Cát Niên ngồi bên cạnh cậu ngắm nhìn dòng người và xe cộ nhỏ tít phía xa, chỉ đơn giản thế thôi nhưng trong lòng cô lại vô cùng hạnh phú


Polaroid