
Niên cũng cười, cô nói: “Nói cái gì thế, tớ chỉ muốn hỏi cậu là gần đây có miếu Quan Âm, cậu đến đó bao giờ chưa?”
“À, tớ biết.” Vu Vũ nói, “Bà nội tớ đến đó rồi, tớ thì chưa.”
Cát Niên huých vào tay Vu Vũ, cô ngại không dám nắm lấy tay cậu một lần nữa, tuy chỉ trong chốc lát nhưng cô vẫn thầm ước cậu sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay cô ra.
“Đi theo tớ chúng ta đến miếu đó xem sao.”
Miếu Quan Âm bên kia bờ sông, Cát Niên và Vu Vũ run rẩy bước qua chiếc cầu phao. Vào trong miếu, vì hôm này chẳng phải là ngày lễ tết gì, hơn nữa miếu này cũng không phải miếu to nên bên trong rất lạnh lẽo, chỉ có cụ già trông không giống nhà sư lắm đang ngủ gật bên cái bàn ở chính điện. Chính điện có một bức tượng phật Quan Âm, ngoài bát nhang ra thì cái thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là tấm bảng đen bằng gỗ to dựa ngay bên cạnh, dán đầy những mẩu giấy màu vàng.
“Hòa thượng, cậu có biết kia là những cái gì không?” Cát Niên thì thầm hỏi cậu bạn bên cạnh.
Vu Vũ lắc đầu.
“Đó là thẻ Quan Âm đấy, tớ đã đọc qua ở thư viện về lịch sử nơi bọn mình sống, ngày xưa quẻ thẻ ở miếu Quan Âm này có tiếng là linh thiêng lắm đấy, người xin thẻ sau khi lắc được mọt quẻ thẻ nào đó thì sẽ xem số thẻ đó là bao nhiêu và đến tấm bảng xé lấy tờ giấy giải thích về thẻ, người kia chắc là người giải thẻ đấy.”
“Có muốn thử một quẻ không?” Vu Vũ biết Cát Niên thích những thứ kỳ lạ cổ quái như thế.
Cát Niên nói: “Cậu không biết đó thôi, giải quẻ phải mất tiền đấy, quẻ hạ là hai tệ, quẻ trung là năm tệ, quẻ thượng là mười tệ, ngoài ra quẻ hạ hạ thì không mất tiền, quẻ thượng thượng thì phải mất ba mươi sáu tệ cơ đấy. Mấy cái này đều có quy định cụ thể cả đấy.”
Vu Vũ cười nói: “Sao quẻ càng tốt thì lại càng đắt thế? Thà rút phải quẻ hạ hạ còn hơn, ít nhất thì cũng không phải mất tiền.”
“Nói linh ta linh tinh.” Cát Niên không thích nghe những luận điệu kiểu như thế này, cô lại nói tiếp: “Lần đầu tiên tớ nghe có người nói chỉ vì tiết kiệm chút tiền mà nguyện cả đời mình xui xẻo.”
“Hay là bọn mình thử xem sao.”
“Tớ chẳng còn một đồng nào cả.”
Vu Vũ cười nói: “Không sao, ông lão này thể nào mà chẳng phải đi vệ sinh, đằng nào ở đây cũng không có người, chúng ta tranh thủ rút quẻ là được. Với lại, cũng chẳng cần người khác giải quẻ, không phải chính cậu là một đại sư xem bói đó sao!”
Cũng không cần phải đợi lâu, cụ già ngồi bên chiếc bàn quả thật phải đứng dậy đi vệ sinh, ở đây cũng chẳng có giá trị nào nên cũng chẳng cần phải để phòng, hơn nữa ông ấy cũng không thể nào nghĩ được là lại có hai đứa trẻ đến “trộm quẻ”, cái này thì có gì đáng để ăn trộm chứ, đa phần mọi người rút quẻ xong cũng có đọc hiểu được đâu.
Ông lão vừa đi, Cát Niên và Vu Vũ liền nhanh như chớp lao đến trước bàn thờ, Cát Niên thoắt một cái đã quỳ trên chiếc gối quỳ, cô nhìn thấy Vu Vũ vẫn còn đứng ngây ra đấy liền kéo ống tay áo của cậu lại, hai người cùng quỳ gối xuống.
“Nhanh xóc đi.” Vu Vũ đưa ống quẻ cho Cát Niên và nói.
Cát Niên lắc đầu: “Cậu xóc trước đi.”
Động tác của Vu Vũ rất nhanh, chỉ mấy giây sau, một thẻ tre rớt xuống khỏi ống thẻ. Cát Niên nhặt quẻ tre lên hộ cậu, trên đó viết “quẻ thứ 54″.
“Đến lượt cậu đấy Cát Niên.”
Hai tay Cát Niên cầm lấy ống quẻ và xóc thật lực nhưng dường như ống quẻ cô ý không theo lời cô, sóc thế nào cũng chẳng rơi xuống.
“Nhanh lên đi, ông già sắp quay lại rồi!”
Vu Vũ càng giục, Cát Niên lại càng rối tung lên, tiếng hắng giọng của ông lão hình như đã vọng đến từ điện chính, cô lắc cái ống đựng quẻ mạnh đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, tâm trí thúc giục cô phải nhanh lên, nếu thật sự có thần linh, xin hãy cho con một chút báo hiệu đi.
Thần linh dường như đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, khó khăn lắm quẻ tre của Cát Niên cuối cùng cũng rơi xuống.
Thẻ thứ 12.
Cô vội vàng chạy đến trược bàn thẻ tìm hai tờ giấy màu vàng tương ứng với hai số quẻ.
“54, 54, 12, 12…”
Vu Vũ lo lắng trông chừng giúp Cát Niên.
Cát Niên tìm thấy số thẻ 12 của mình trước, là thẻ trung, sau đó mới nhìn thấy quẻ số 54, hàng đầu tiên của quẻ thẻ chính là – thẻ hạ hạ. Thẻ hạ hạ và thẻ thượng thượng giống nhau, đều là không dễ xóc phải. Phần lớn mọi người đều là người bình thường, mà cuộc đời người bình thường thì có cả vui và buồn.
Cát Niên thở dài ngao ngán, cái cậu Vu Vũ thối mồm này, cái tốt thif không linh cái xấu sao mà linh thế.
“Xong chưa Cát Niên? Chúng ta phải đi rồi.” Vu Vũ vẫn không biết gì cả, nên cứ thúc giục cô.
Bỗng nhiên Cát Niên nảy ra một ý nghĩ, cô không muốn cho Vu Vũ biết về quẻ thẻ của cậu, thế là mỗi tờ thẻ cô chỉ xé lấy một nửa, để nửa có chữ thẻ hạ hạ lại trên bảng.
Tờ thẻ của Vu Vũ bị mất một nửa, phần còn lại chỉ vẻn vẹn có một câu “biển khổ quay đầu chẳng thấy bờ”.
Cát Niên xem xong cô lại thấy bất an đến khó tả, cô không muốn thấy một số mệnh như thế này! Liệu có cách nào tháo gỡ không nhỉ?
Thừa lúc Vu Vũ không chú ý, cô thuận tay xé bừa một quẻ thẻ khác rồi giấu tờ thẻ cũ vào trong túi quần, trước khi ông già quay lại, cô và Vu Vũ đã men theo con đường cũ rời khỏi đó như thể chưa hề có ai đến đây vậy.
Về đến