
ng gì bà biết về Tạ Cát Niên, còn tự ý thêm vào không ít những nội dung nằm ngoài công tác điều tra.
Nhờ sự nhiệt tình của bà mà ít nhất bây giờ Hàn Thuật đã biết được những điều sau: mục tình trạng hôn nhân của Tạ Cát Niên vẫn hiển thị là độc thân, khoảng tám năm trước thuê nhà ở đây, đã đổi một vài công việc, lần làm việc lâu nhất chính là làm ở cửa hàng đồ vải hiện nay, đã làm ở đây được khoảng bốn năm, từ nhân viên bán hàng phấn đấu lên cửa hàng trưởng, cũng có thể nói là không dễ dàng gì. Cuộc sống hàng ngày của cô không khác gì mấy so với những gì Hàn Thuật theo dõi được, cô không có người bạn nào thường xuyên qua lại, không có họ hàng đến thăm, cũng không có người đàn ông đặc biệt thân thiết nào xuất hiện ở gần khu cô ở. Cô sống cùng một bé gái, cô bé năm nay khoảng mười tuổi, học lớp bốn tại trường tiểu học gần đây, cô bé cũng mang họ Tạ, gọi Cát Niên bằng cô, nhưng không cùng hộ tịch với cô.
Theo lời Cát Niên nói, đó là con của anh họ cô, anh họ cô nhiều năm phiêu bạt khắp nơi nên thạm thời nhờ cô chăm con giùm. Cái “tạm thời” này đến giờ cũng không ngắn chút nào. Những hộ dân cũ ở gần đây đều biết, cô vừa chuyển đến không bao lâu thì đã thấy xuất hiện thêm một cô bé gái lúc đó mới đang tập đi, hơn nữa, chưa từng có ai nhìn thấy ngươi fmaf cô gọi là anh họ đó. Bà còn dùng giọng bí hiểm nói với Hàn Thuật từ đầu dây bên kia: “Nếu không phải cô ấy còn trẻ thì rất nhiều người đều cho rằng là con cô gái ấy, làm gì có bố mẹ nào lại không quan tâm chút gì đến con cái mình chứ, thậm chí đến thăm cũng không thấy, ai mà biết được liệu có ông anh họ nào hay không.”
Sau khi thấy đầu dây bên kí Hàn Thuật im lặng lúc lâu, bà trực ban vốn rất nhiệt tình trong công tác xã hội ân cần hỏi thăm: “Anh công tố này, Tạ Cát Niên có phải đã phạm tội gì không? Chúng tôi biết cô ấy đã từng có tiền án, cho nên cũng tương đối để ý cô ấy. Nhưng cô ấy ở đây lâu như vậy rồi, xem ra cũng có vẻ an phận thủ thường tuy không thích giao thiệp vơi người khác, nhưng lại có quan hệ rất tốt với hàng xóm láng giềng, chủ nhà cũng nói không nghĩ là cô ấy đã từng ngồi tù. Có điều, biết người, biết mặt không biết lòng. Đúng rồi, gần đây có một cậu thanh niên, cứ lái xe loanh quanh khu vực cô ấy ở, trông rất khả nghi, chúng tôi sẽ chú ý, nếu như cần chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ báo cáo tất cả các hoạt động của cô ấy.”
Nghe ngữ điều coi Tạ Cát Niên như một tên tội phạm tiềm tàng của bà trực ban, Hàn Thuật như bị ai đấm vào mặt, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, gần như quên mất mình đang là tên giả danh lấy cớ yêu cầu Ủy ban phối hợp điều tra để lấy trộm thông tin cá nhân của Tạ Cát Niên. Anh nhiệt liệt biểu dương “quan niệm pháp luật” của bà trực ban, ngắt điện thoại xong, lòng anh càng rối như tơ vò, anh càng biết nhiều sự thật bao nhiêu, càng tiếp cận gần cô bao nhiêu, lại càng cảm thấy đáp án ấy là đúng bấy nhiêu.
Hàn Thuật cầm ly trà đá, ngón tay lạnh buốt chỉ chạm khẽ vào cánh tay đã cảm thấy da thịt và chất dịch nóng ấm chảy dưới lớp da ấy. Bé gái đó chắc cũng nóng ấm như vậy, hệt như được copy từ máu thịt của anh. Ý nghĩ này đủ khiến cho Hàn Thuật chết trân, khóc, không khóc nổi, cười, lại càng cảm thấy quá miễn cưỡng, nỗi sợ hãi trong anh không biết bày tỏ cùng ai. Anh năm nay hai mươi chín tuổi, cách tuổi lập nghiệp chỉ còn mấy tháng nữa, anh là người thích điên cuồng, thích chơi, thích nhộn nhịp, thích tự so, thích hưởng thụ, tuy anh cũng đã từng muốn tìm người để cưới, nhưng khái niệm về gia đình và hai chữ trách nhiệm vẫn rất mơ hồ đối với anh, có thể tận sâu trong tiềm thức, anh vẫn coi mình như là một cậu bé to xác. Thế nhưng, một bé gái mươi ftuooir như Na Tra cưỡi vòng lửa từ trên trời rơi xuống, làm sao không khiến anh sợ đến mức hồn bay phách lạc được.
Tạ Cát Niên có phải mẹ của đứa bé hay không? Nếu đúng thì bố của đứa bé là ai, khả năng là con anh có bao nhiêu phần trăm? Cho dù chỉ có 1/100000 khả năng cũng đủ để anh đứng ngồi không yên rồi, vậy mà khả năng này chắc chăn không chỉ có 1/10000, điều này Hàn Thuật biết rõ.
“Anh nhìn cái gì đấy? Trong ly trà có yêu quái à?” Giọng nói kèm theo tiếng cười của Chu Tiểu Bắc khiến Hàn Thuật giật nảy mình. Cô kéo ghế ngồi xuống, không biết có phải lúc đi vội quá hay không mà tóc cô có vẻ hơi bù xù, nhưng Hàn Thuật chẳng có tâm trạng đâu mà giễu cô, giống như một bệnh nhân ung thư không có tâm trạng đâu mà chế giễu một bệnh nhân bị liệt mặt vậy.
“Em tưởng anh sẽ nói một hai câu kiểu như ‘anh thích em gặp anh nói câu chào anh hơn’ chứ?” Chu Tiểu Bắc dứt lời mới nhận thấy Hàn Thuật vẫn im lặng, trông anh hôm nay đúng là không bình thường chút nào. “Hàn Thuật, anh có chuyện gì không vui à? Nói em nghe xem nào?” Là cô bạn gái lý tưởng thì nên quan tâm đến đối phương như thế.
Hàn Thuật cúi đầu, xem ra có vẻ rất trăn trở, đến lúc ngước lên nhìn Tiểu Bắc hai tay anh đan chặt vào nhau, Chu Tiểu Bắc lập tức hiểu ngay, có lẽ anh có chuyện gì thật rồi.
“Tiểu Bắc này, anh nghĩ anh đang có một chút rắc rối.”
“Hà hà, Hàn Thuật, anh không định nói với em là bạn gái cũ của anh có