
a đi, cuộc sống về sau của cô không phải chưa từng hạnh phúc, cô không lừa dối nổi bản thân, cũng không lừa dối nổi tấm gương đang phản chiếu lại chính mình là Tạ Cát Niên.
Cát Niên nghe xong đáp án này chỉ nói một câu: “Vậy cũng tốt.”
Coi như cũng có một người từng được vui. Dù cho Trần Khiết Khiết có áy náy xin lỗi thế nào cũng đều không thể đổi lại những năm tháng Cát Niên đã mất. Cát Niên không định tha thứ cho Trần Khiết Khiết, cũng không định để người khác thấy mình lương thiện thế nào, chỉ là mất đi rồi, có thể đổi lại thứ gì cũng tốt. Cũng như cô đánh mất chiếc vé tàu của một hành trình cố định nào đấy trong cuộc đời, cô cũng chẳng đến kịp giờ đã định, nhưng nhiều năm sau mới được biết, có người đã từng nhờ chiếc vé tàu nhặt được ấy mà nhân duyên trùng hợp đến được đúng nơi cần đến, cô hà tất phải hận người may mắn hơn mình ấy?
Không phải Khiết Khiết, mà là cô, Cát Niên sớm đã biết, đó là kiếp nạn trong số phận, bọn họ đều ở trong kiếp nạn ấy, giờ nhìn lại, chí ít cũng có một người vui vẻ trải qua, mấy năm đó không thể quay lại, nhưng cũng coi như chẳng hoài phí uổng công.
Trần Khiết Khiết cúi đầu hồi lâu, trong khoảnh khắc rơi lệ, cô khẽ bật cười.
Đúng lúc Hàn Thuật đẩy Phi Minh đến bên xe, bọn họ đều nhìn thấy một người đàn ông bế một đứa bé đứng đợi mãi nơi đầu con đường nhỏ. Dáng anh ta ôm đứa bé còn gượng gạo chưa quen, chẳng cần đến gần Cát Niên cũng có thể đoán ra vết cào trên mặt anh ta nhất định còn chưa lành sẹo. Không biết anh ta và Hàn Thuật liệu có vì khuôn mặt của đôi bên mà đồng bệnh tương lân?
Cát Niên một mình bước vội khỏi ô của Trần Khiết Khiết. Có lẽ cô và Trần Khiết Khiết mãi chẳng có thể trở lại làm bạn, nhưng cô thà để chiếc vé tàu đã mất chẳng bao giờ thuộc lại về mình có thể chở một người khác đi càng xa càng tốt.
Trần Khiết Khiết đứng sau Cát Niên nói gấp: “Cát Niên, niềm vui không khó vậy đâu, khi anh ấy nằm ngủ bên cạnh, hãy tự nói với mình, giả như anh ấy cũng chết rồi, giả như anh ấy cũng sẽ không tỉnh dậy nữa, cứ nghĩ như vậy rồi nhận ra mình cũng sẽ buồn – hóa ra kiếp này không chỉ có một người có thể khiến mình buồn đến vậy, may sao, anh ấy vẫn có thể tỉnh lại. Đến lúc đó cậu sẽ nhận ra, thật vậy, một đời dài là thế, cầu chút niềm vui và an ủi hoàn toàn không khó thế đâu.”
Chu Tử Dực đề nghị tự mình lái xe đưa Trần Khiết Khiết và Phi Minh về bệnh viện, Cát Niên cũng không phản đối, bèn chia tay gia đình họ giữa ngã ba. Cả nhà Trần Khiết Khiết quay lưng lại phía hai người, có lẽ vì cuộc xô xát trước đây, dáng vẻ bọn họ còn rất gượng gạo, một lúc sau, Chu Tử Dực đưa tay kéo Trần Khiết Khiết, không ngờ bị Trần Khiết Khiết cho một cái tát trời giáng, anh ta lệch mặt về một bên, lập tức cũng giơ cao tay mình, nhưng cánh tay hạ xuống lại rất nhẹ, nhẹ như thể chỉ là lau vệt nước mắt trên má người vợ. Trần Khiết Khiết gạt tay anh, rướn người lại xem đứa bé đang được anh bế trong tay, rồi cũng khe khẽ ôm lấy chồng, tay hai người không còn rời nhau nữa.
Phi Minh ngồi trên xe lăn mẹ đẩy chốc chốc lại ngoái đầu về phía Cát Niên. Kể từ khi cô bé và mẹ nhận nhau, thái độ của cô vẫn luôn lãnh đạm, Phi Minh cứ nghĩ cô sẽ cùng rơi nước mắt với mình, tuy như vậy cô bé sẽ buồn nhưng cô hoàn toàn chẳng khóc. Về sau Phi Minh nghĩ, thực ra cô trước nay đều như vậy, cũng đúng, cô dù sao cũng chẳng phải mẹ mình, rời xa cũng tốt, dù cô bé mới mười một tuổi nhưng cũng biết cô nuôi thêm mình khó khăn hơn nhiều so với chỉ có một mình.
Cát Niên đứng nhìn chiếc xe của gia đình họ Chu càng lúc càng xa, Phi Minh cũng càng lúc càng rời xa cô, chỉ còn lại cô vẫn ở chỗ cũ.
Hàn Thuật đứng bên cô nói đùa, “Nếu em buồn anh cũng không ngại cho em mượn vai khóc đâu.”
Cát Niên quay đầu lại thật, gục vào bờ vai gần nhất khóc òa đến lạc giọng.
Người vừa nãy vẫn còn cười đùa thì ngược lại, chỉ biết căng người đứng im tại chỗ, một chút cũng không dám động đậy.
.
Hàn Thuật đưa Cát Niên về nhà, Cát Niên cũng không từ chối. Sau đêm giao thừa ấy, giữa hai người thực ra còn rất nhiều đầu mối chưa kịp lý giải rõ ràng, kết quả Phi Minh lại xảy ra chuyện. có những điều chưa kịp nói, người trong cuộc cũng chẳng muốn nhắc lại, vậy là đành cho qua. Đến khi
Trần Khiết Khiết xuất hiện, hai người từ bệnh viện trở về, bất kể không đành lòng thế nào Hàn Thuật cuối cùng vẫn phải thu dọn đồ đạc rời khỏi mảnh sân nhỏ của cô. Đây không chỉ vì Hàn Thuật rốt cuộc vẫn có vài phần chột dạ, đến nước này, anh thực cũng không dám ép cô quá gấp. Người ta nói thỏ bị bức quá cũng sẽ cắn người, Tạ Cát Niên đích thị là con thỏ chỉ im lìm không lên tiếng nhưng một khi đã nóng lên sẽ có thể cắn anh một miếng thủng hai miếng thăng thiên. Nhà không thể về được rồi, đang trong ngày Tết cũng không tiện làm phiền bạn bè, Hàn Thuật đành tìm một khách sạn vắng khách ở tạm mấy ngày.
Mấy ngày không qua, Cát Niên đã quét dọn đám cành khô lá héo với giấy pháo đỏ gọn gàng sạch sẽ. Nhưng cũng không hiểu vì sao, Hàn Thuật nhìn mảnh sân càng trống trải sau khi được thu dọn gọn gàng lại thấy nó thiếu đi gì đó so với mấy ngày trước. Có lẽ vì Ph