80s toys - Atari. I still have
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329002

Bình chọn: 7.5.00/10/900 lượt.

gì rõ rệt, bởi ai cũng đều hiểu, dù cô bé đi cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng đây có khả năng là tâm nguyện cuối cùng, cũng là cơ hội cuối cùng của cô bé.

Trần Khiết Khiết không hề biết mộ Vu Vũ ở đâu, vì vậy Cát Niên bắt buộc phải dẫn đường, Phi Minh bị giới hạn về thị lực tự nhiên đi lại cũng khó khăn, quãng đường đó lại chẳng dễ đi, vậy nên Hàn Thuật cũng xung phong xuất hiện trong cuộc hành trình.

Thực ra, từ sau lần tìm thấy ngôi mộ khi mới ra tù, Cát Niên chưa từng đến thăm lại mộ Vu Vũ, cô vẫn luôn từ chối tin rằng Vu Vũ đã chết, cũng không tin anh đang nằm dưới đống đất đó, vì vậy cô cũng trốn tránh nơi chôn cất anh theo bản năng. Lần này, có lẽ vì Hàn Thuật đã phá vỡ ảo tưởng của cô, có lẽ vì có thêm Trần Khiết Khiết và Phi Minh, trên đường đi cô lại thấy thanh thản một chút.

Tuy bao năm đã không quay lại nhưng chỗ này vẫn hệt như xưa, hồi ức của Cát Niên vẫn luôn bỏ qua nơi này, nhưng cô ngạc nhiên nhận ra mình vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ trên con đường.

Ngày hôm đó mưa nhỏ, rất không tiện cho việc xuất hành, quãng đường bắt buộc phải đi bộ hoàn toàn không quá xa nhưng họ vẫn phải đi rất lâu.

Đến trước mộ Vu Vũ, không ngoài dự liệu, ngôi mộ đã bị cỏ dại che kín, không để ý sẽ không thể biết được dưới lớp cỏ dại ấy còn có một phần mộ cô quạnh. Đứng trên lớp cỏ khô, Cát Niên nhường vị trí lại cho mẹ con Trần Khiết Khiết còn mình chỉ đứng từ xa. Một cảm giác rất kỳ lạ, bất kể đã từng là người quen thuộc thân thiết nhường nào, ngôi mộ của anh vẫn cứ xa lạ và lạnh lẽo. Cô thậm chí không cảm thán, không bi thương, bởi Tiểu hòa thượng trong lòng cô trước sau chưa từng có cách nào liên quan đến nơi này.

Cát Niên ngắt một chiếc lá trên cái cây cao ngang tầm với cô, chờ đợi Trần Khiết Khiết và Phi Minh đang lầm rầm trước ngôi mộ. Cái cây này đã bị mưa làm ướt, chiếc lá xanh mướt còn vương mấy giọt mưa, đây là cảnh thường thấy men theo con đường đi học của cô và Vu Vũ. Sức sống tươi mới trong ký ức cô và quang cảnh hoang vắng thê lương trước mặt quả khác biệt như trời và đất.

“Không biết nhìn bố thế nào, cũng may lúc còn nhìn thấy con đã nhìn được mẹ.” Đứng cách vài bước chân, Cát Niên nghe tiếng Phi Minh thấp thoáng vẳng lại. Cát Niên không muốn quấy rầy cuộc đoàn tụ cả đời mới có một lần của gia đình ấy, cũng chính lúc này, cô mới hiểu ra, trong một thế giới nhỏ khác, từ đầu tới cuối, cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc không hơn không kém.

Trần Khiết Khiết không nói câu gì, cứ ngồi uổng công định dùng tay nhổ hết đám cỏ dại, cành cây trên mộ, nhưng những thân cây nhỏ mọc trên ấy dẻo dai hệt như cổ tay người, chỉ dựa vào sức người hoàn toàn không thể nhổ bỏ hết trong một lúc.

Hàn Thuật đẩy chiếc xe lăn của Phi Minh, không biết vì sao trước khi rời đi Cát Niên dường như thấy môi anh thoáng mấp máy, không hiểu đang tự nhủ điều gì.

Hàn Thuật đẩy Phi Minh đi ngang qua Cát Niên, ánh mắt anh không giấu nổi lo lắng quan tâm, anh hỏi: “Em thật không cần lại xem thế nào sao?”

Trần Khiết Khiết vẫn ở lại, cô rốt cuộc không nhổ nổi cái cây nhỏ mọc trên mộ, nhưng khi đành từ bỏ, bàn tay vuốt ve lần cuối cùng lên thân cây nhỏ lại hết sức dịu dàng, hệt như đang vuốt ve thân thể người tình. Cát Niên có thể nhìn thấy những vết thương bị lá cỏ cứa vào trong lòng bàn tay cô.

Trần Khiết Khiết nói trước mộ Vu Vũ: “Em nói sẽ hận anh một đời, nhưng không ngờ một đời lại dài như vậy. Phi Minh bị ốm, nếu anh trên trời có linh xin hãy phù hộ mẹ con em, để con sớm khỏe lại, anh hãy ở đó đợi hai mẹ con; nếu như con bé thật sự ra đi, vậy hai người hãy cùng đợi em. Rồi sẽ có ngày chúng ta được cùng bên nhau, kiếp này không được rồi, kiếp sau em không cho anh thất hẹn nữa…”

Cát Niên cúi đầu, buông tay, chiếc lá liền rơi xuống.

Vu Vũ, ngay đến kiếp sau, anh cũng không phải là của cô.

Cô lắc đầu đáp lại câu hỏi của Hàn Thuật.

Lúc trở về, mưa vẫn rơi lất phất. Phi Minh không được dính nước mưa, Hàn Thuật dùng một chiếc ô to che cho cô bé, bước đi rất nhanh. Cát Niên bước theo phía sau cách một quãng xa, được một lúc chợt thấy khung trời trên đỉnh đầu được che phủ, hóa ra Trần Khiết Khiết đang cầm ô sánh vai đi bên cô.

Lúc đầu hai người đều không nói gì. Đến khi thấy chiếc xe của Hàn Thuật đỗ trước ngã ba, Trần Khiết Khiết mới dừng lại: “Cát Niên, xin lỗi cậu! Mấy năm tù ấy vốn phải là mình ngồi.”

Cô cầm chiếc ô hoa duyên dáng, ánh nắng xuyên qua lớp vải mỏng trên ô, để lại bóng râm hình thù kỳ lạ trên người bọn họ, không khí đầy mùi ẩm ướt.

“Đúng, cậu nói không sai.”

Đối với hai người, đây là một sự thực quá hiển nhiên, chẳng ai cần phải vờ giả dối.

“Mình chỉ có thể xin lỗi, bởi có lấy gì cũng chẳng thể bù đắp nổi, vì vậy mình không mong cậu tha thứ.”

“Tôi hỏi cậu một chuyện.” Cát Niên nhìn Trần Khiết Khiết, hai người cao xấp xỉ nhau, ánh mắt ngang bằng.

“Trong mười một năm nay, cậu có lúc nào rất vui không?”

Trần Khiết Khiết ngẫm nghĩ rồi chọn cách thành thật gật đầu. Cô từng nghĩ mình đã chết theo Vu Vũ, nhưng như cô đã nói, một đời quá dài, dài đến nỗi rất nhiều thứ có thể được âm thầm lấp đầy. Sau khi Vu Vũ r