Pair of Vintage Old School Fru
Chín tuổi tiểu yêu hậu

Chín tuổi tiểu yêu hậu

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213932

Bình chọn: 7.00/10/1393 lượt.

nàng mới nghe tin tức này cũng không dám tin tưởng.

“Không có khả năng.” Chúng phi tần vẻ mặt sửng sốt không tin, lập chín tuổi Hoàng hậu căn bản là không hợp quy củ.

“Đó là sự thật, nô tỳ còn có Lý công công ở Dưỡng Tâm điện làm chứng.” Xem ra Thiên Diệu Hoàng triều nhất định phải có một Hoàng hậu chín tuổi, chỉ là nữ oa kia đến tột cùng là có năng lực gì?

Có thể lên làm Hoàng hậu? Thật bất khả tư nghị!

Bịch.

Cả đám phi tần đều ngã ngửa trên ghế, không nghĩ tới việc các nàng ngày đêm cân nhắc mưu toan, kết quả lại là không công chắp tay đưa cho một tiểu nữ oa mới chín tuổi. Điều này làm sao khiến cho các nàng cam tâm.

Tóc mây, hoa nhan diễm lệ, mặt đẹp như phù dung, mày lá liễu, làn mi cong vút.

Dưới lớp hóa trang thanh nhã, ánh mắt mọi người đều để lộ ra vài phần tàn nhẫn. Ánh sáng hoàng hôn khắc thân ảnh mảnh mai của các nàng trên vách đá, phong tình quyến rũ động lòng người…

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã không còn vẻ hồn nhiên trong gương đồng, trong lòng Lâm Nhã Như có chút buồn bã. Vào cung đã được 4 năm, năm tháng vô tình. Từ lúc tiến cung nàng mới chỉ là một thiếu nữ bình thường, đối với phu quân tràn ngập khao khát. Sao kiếp hồng nhan chưa già, ân đã đoạn, hậu cung mỹ nữ chỗ nào cũng có. Lúc đầu ngọt ngào, rồi sau đó hàng đêm nàng một mình trong phòng chờ đợi, thổn thức rơi lệ đến lúc bình minh, nhưng phu quân lại ở bên các phi tần khác. Đêm nghe tiếng ngô đồng xào xạc, tịch mịch có ai biết. Ngày qua ngày chờ đợi cùng thất vọng, nàng vốn hồn nhiên rồi dần tâm cũng trở nên lạnh lùng… Ngồi đây chờ tình nghĩa của hắn cũng cầu không thấy, không bằng ra tay trước. Như vậy có ai dám châm chọc khiêu khích, cho dù không thể độc chiếm sủng ái của hắn, nhưng cũng có thể cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ…

Hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn kia ngược lại làm cho nàng càng thêm thanh tỉnh. Ánh mắt tàn nhẫn lóe ra thâm sâu, nàng cân nhắc mưu toan bây lâu nay, lẽ nào có thể cam tâm tặng ngôi Hoàng hậu cho một tiểu nữ oa cái gì cũng không hiểu? Không, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Đôi mắt khẽ khép lại, lóe lên tinh quang. Không đến cuối cùng, tuyệt không dừng tay. Ánh mắt dừng ở cái tráp màu đen trên mặt bàn, nàng đã có chủ ý.

“Người đâu.” Nàng mở tráp ra, bên trong một khối ngọc bội màu tím. Khối ngọc trong suốt, rất hiếm thấy.

“Nương nương, có gì phân phó?” Cung nữ thân tín Ái Vân đi đến.

“Ngươi cầm lấy khối ngọc bội này, nghĩ biện pháp đem ra ngoài cung, đưa cho chưởng quầy khách sạn Bạc Vân.” Hy vọng người nọ còn không có quên lời hắn hứa hẹn.

“Dạ, nương nương.”

Ái Vân tuy rằng khó hiểu, nhưng biết rõ tại đây, nơi địa phương này không thể lắm lời. Nàng tiếp nhận ngọc bội cất vào trong lòng rồi bước đi ra ngoài.

Lâm Nhã Như thấy Ái Vân ra đến ngoài cửa vội gọi giật lại, trong lòng vẫn là không yên tâm.

“Nương nương, còn có điều gì phân phó?” Ái Vân quay lại lại, hỏi.

“Ái Vân.” Lâm Nhã Như gọi nàng, “Bản cung hàng ngày đối với ngươi như thế nào?” Sự tình trọng đại, cũng không thể không cẩn thận.

“Nương nương đối với nô tỳ có ân tái tạo.” Ái Vân quỳ xuống nói. Nàng vốn là cung nữ ở bộ phận giặt quần áo, vì không có bối cảnh dựa vào nên bị các cung nữ khác khi dễ. Ngày ấy nàng bị vu oan lấy trộm trang sức, bị bọn họ đánh đập. Lần đó may gặp Nhã phi nương nương đi ngang qua cứu nàng, từ nay về sau đi theo hầu hạ nàng. Tuy rằng người khác đều nói nương nương dối trá, nhưng nàng lại chưa từng bạc đãi mình. Mà ân cứu mạng kia, nàng cũng vĩnh viễn không quên.

“Tốt lắm.” Lâm Nhã Như sắc mặt ngưng trọng,“ Ái Vân, ngọc bội này liên quan đến vận mệnh của bản cung. Ngươi cần phải cẩn thận bảo quản, đưa tới cho chưởng quầy khách sạn Bạc Vân. Nếu xảy ra sự tình gì, thì chẳng những ngươi sẽ có nguy hiểm mà chỉ sợ bản cung cũng khó trốn thoát liên hệ.”

“Nương nương, nô tỳ nhất định đem ngọc bội đưa đến.” Ái Vân hướng Lâm Nhã Như dập đầu, cam đoan nói.

“Ân.” Lâm Nhã Như thấy thế, sắc mặt dịu đi không ít.“Vậy ngươi đi thôi, chính mình phải cẩn thận.”

“Dạ, nương nương.”

Ái Vân không hề chần chờ, cẩn thận đem ngọc bội bảo quản đi ra ngoài. Lần này nàng đã có cơ hội báo đáp nương nương ân cứu mạng.

Lâm Nhã Như nhìn bóng dáng Ái Vân khuất dần ở ngoài cửa.

Đôi mắt lóe ra sự kiên định quang mang, nàng nhất định phải bước lên ngôi vị Hoàng hậu kia. Chỉ dưới một người, mà trên vạn người.

Đêm khuya thanh vắng, trăng đã lên cao, ánh sao sáng lung linh như ngọc.

Một thân ảnh màu đen nhanh nhẹn tránh thoát tuần tra cấm vệ quân, xuất hiện ở ngoài thẩm cung của Lâm Nhã Như. Chỉ thấy ngón tay hắn ngón tay bắn ra, tên thủ vệ cùng viên công công liền ngã xuống. Hắn nhanh chóng bước tới đem hai người lôi vào trong rồi lặng lẽ tiến vào cung điện.

Màn trướng lụa vàng rủ xuống phất phơ, Lâm Nhã Như mở to hai tròng mắt nhìn ra phía ngoài. Hắc y nhân đã đứng ở giữa phòng.

Lâm Nhã Như thoáng sửng sốt, rồi sau ý thức được người vừa đến là ai.

“Ngươi đã đến rồi.” Nàng vội vã đứng lên, nhưng không có bước ra ngoài màn trướng.

“Ân.” Hắc y nhân lạnh lùng lên tiếng trả lời, “Tì