
Chín tuổi tiểu yêu hậu
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3215134
Bình chọn: 9.5.00/10/1513 lượt.
i phương xa ban đất, phong vương. Sau đó tận lực xây dựng củng cố, đem vị thế của Thiên Diệu hoàng triều ngang bằng với Bắc Bang quốc. Mọi người đều nói trẫm lãnh khốc vô tình, hỷ nộ vô thường, nhưng có ai biết được tận trong đáy lòng, trẫm cô đơn biết bao…”
Hiên Viên Đêm cúi đầu xuống, mang theo vô hạn sầu não. Hắn cao ngạo như thế, vậy mà có thể đem bí mật trong đáy lòng bộc bạch ra ngoài, đây vốn là chuyện khó có thể làm được.
“Trẫm vốn không tin tưởng nữ nhân, là bởi vì thấy đám phi tần trong hậu cung luôn lục đục tranh đấu với nhau. Một đám dối trá đầy tâm cơ. Nhưng vì giang sơn xã tắc, trẫm không thể không cưới nữ nhi của đám đại thần. Chỉ có ngôi vị Hoàng hậu, trẫm vẫn hy vọng rằng có thể có một nữ tử đáng giá để cho trẫm thực sự tin tưởng. Lúc trước lập ngươi làm Hoàng hậu là vì ngươi khiến cho trẫm tò mò, trẫm muốn chinh phục ngươi, muốn ngươi thần phục trẫm. Nhưng là không biết từ khi nào, bóng dáng của ngươi luôn hiển thị trong tâm trí trẫm. Cho tới hôm nay, khi ngươi bị trúng độc, trẫm mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là trẫm đã yêu ngươi….”
Lãnh Loan Loan trong lòng thoáng chấn động một chút. Thật không ngờ rằng, nam nhân cao cao tại thượng này lại thực sự thích mình. Không nói đến việc hắn yêu thích trẻ nhỏ, chỉ bằng vào lời nói chân thành, mang theo sự ưu thương của hắn, nàng hiểu được rằng, đây là chuyện mình không thể trốn tránh…
Hắn yêu nàng, nhưng nàng thì sao?
Nàng thích hắn sao?
Q.1 – Chương 71: Từ Chối Tình Yêu
Trên bầu trời đêm, mây đen cuồn cuộn vần vũ, trăng sao bị che lấp.
Ánh sáng ngọc lu mờ, bóng tối dần bao phủ mặt đất.
Gió đêm gào thét dữ dội. Cây cối hoa lá run rẩy, bị vùi dập trong mưa gió.
“Ầm”.
“Đùng đoàng”.
Là ai chọc giận lôi thần.
Tiếng sấm nổ đinh tai, tia chớp xẹt qua, xé toạc bầu trời đêm, cơn mưa to xối xả trút xuống.
Tiếng gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tia chớp chói lòa bủa vây.
Từng cơn gió mạnh như muốn giật tung cánh cửa sổ, ánh chớp lập lòe chiếu hắt vào…
Không khí trở lên quỷ dị, khiến lòng người bất an.
“Kẹt”.
Cánh cửa sổ bị gió kéo giật, hé mở ra một cái khe hở, gió đêm ùa vào, mang theo hơi lạnh của mưa đêm. Ánh nến trong phòng thoáng vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối.
Hiên Viên Đêm cầm tay Lãnh Loan Loan, không hiểu sao chợt cảm thấy bất an trong lòng.
Đêm nay thật không bình thường, chẳng lẽ là biểu thị cái gì sao?
Ở trong bóng tối, không nhìn thấy được khuôn mặt của Lãnh Loan Loan. Tâm tình của hắn trở nên dao động, bàn tay bối rối nhẹ vuốt lên mái tóc của Lãnh Loan Loan.
Người nàng tựa hồ như lạnh hơn.
Cảm giác bất an xẹt qua trong lòng, hắn nghiêng người đột nhiên hô lớn:
“Người tới, người tới.”
Trong bóng đêm yên tĩnh, thanh âm giống như một đạo mũi tên nhọn phá không bắn ra. Long bào tung bay, đôi mắt đen thâm thúy lóe ra lệ khí quang mang, khiến cho người sợ hãi.
“Chi dát”.
Cửa phòng khẽ bị đẩy ra, một cung nữ mặc cung trang màu trắng cầm đèn bước vào. Khuôn mặt nàng bình thường, mông lung mờ nhạt dưới ánh đèn.
Căn phòng bừng sáng trở lại, ngọn đèn mờ nhạt kia giống như rót vào trong lòng Hiên Viên Đêm một cỗ hy vọng. Cảm xúc xao động, khôn khéo như hắn cư nhiên cũng không có lưu ý đến điểm khác thường của cung nữ đứng ở phía sau.
Ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn Lãnh Loan Loan, mái tóc nàng rối tung buông xõa, khuôn mặt phấn nộn vẫn trắng bệch như cũ. Nếu không phải nghe thấy hơi thở mong manh của nàng, thì hắn đã tường rằng nàng đã muốn rời đi.
Đôi mày khẽ nhíu, rồi lại chợt dãn ra. Ngón tay thon dài vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, tựa hồ như muốn cho nó trở nên ấm áp.
Vẫn im lặng không nói một lời, cung nữ đứng ở phía sau Hiên Đêm Đêm đầu cúi xuống, cặp mắt bình thản thoáng hiện lên sự không hiểu quang mang. Dưới ống tay áo, hai bàn tay nắm chặt lại. Chứng kiến động tác ôn nhu, biểu tình nhu tình của nam tử cao cao tại thượng trước mặt, nhưng là vì sao lại cảm thấy trong lòng không thoải mái?
Ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã! Cây cối cuồng hoảng, giống như vô số quỷ mị xoay vũ thân hình, ngâm xướng đoạt hồn khúc.
“Xoẹt, xoẹt”.
Lại một đạo tia chớp xẹt qua phía chân trời, bầu trời lóe sáng.
Cung nữ hai tròng mắt sáng ngời, thời cơ đã đến.
Thân ảnh như quỷ mị lao tới phía sau Hiên Viên Đêm, bàn tay nhẹ vung lên nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo sau lưng hắn.
Hiên Viên Đêm toàn tâm chú ý đến Lãnh Loan Loan ở trên giường nên không hề phòng bị, liền bị cung nữ công kích.
“Phanh”.
Thân ảnh cao lớn ngã xuống trên giường, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Nguy rồi, trúng chiêu”.
Trong đầu chỉ kịp thoáng hiện lên một câu như vậy, hắn liền mất đi tri giác.
Cung nữ liếc mắt nhìn hắn một cái, đem thân thể của hắn nằm sang một bên.
Thân ảnh cao gầy ngồi xuống bên giường, lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ. Khẽ lắc mạnh một cái, đổ ra một viên thuốc màu đỏ ở trong lòng bàn tay.
Cung nữ một tay nâng người Lãnh Loan Loan lên, tay kia đem thuốc bỏ và miệng nàng.
Hai tròng mắt chăm chú nhìn vào nàng. Một lúc sau, cặp mắt đang nhắm kia chợt hé mở.
Lãnh Loan Loan giật giật thân hình cứng ngắc, chậm rãi ngồi dậy. Ánh m