
Chiếc ôm từ vệt gió quỷ
Tác giả: Linh Boo (t.boo.kul)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325705
Bình chọn: 7.5.00/10/570 lượt.
̀ anh đã chứng kiến tận mắt ở restroom, Gió Quỷ đã tự mình giải thích với cô nữ sinh học bổng về vết máu ! Đây là cơ hội tốt , cần tận dụng lúc người máu lạnh như Hữu Phong đang có chút cảm xúc …
– Ừ, đúng. Cậu chơi không nổi với tôi !
Hữu Phong thả hẳn người lên cỏ, bật cười :
– Ghét tôi nhưng không có khả năng để đánh gục tôi ! Cậu thật tội nghiệp !
Như bị bẻ gãy đôi cánh bằng những lời thẳng thắn của Gió Quỷ , gương mặt đẹp đẽ tối sầm lại trong phút chốc và Minh Quý đã trút bỏ lớp vỏ thiên sứ .
Khi Hữu Phong khép mắt , anh liền tiến tới và vung cao gậy golf …
Tiếng nện mạnh của kim loại phát ra thanh âm chát chúa, xé rách ánh hoàng hôn đang phủ dần đều …
***
Chạy bộ ban đêm có thú vui của nó. Nghe gió rít bên tai, cảm nhận cái lạnh của gió thốc thẳng vào làn da và như cùng gió xuyên đêm tối.
Trên vỉa hè có những đôi chân cùng chạy thật nhanh, dáng người đối lập của hai cô gái nửa chìm trong bóng đen nửa lẫn vào ánh vàng nhạt của đèn đường.
– Tớ không chạy được nữa !
Tuệ Anh cúi người thở dốc và ngay sau đó là ngồi bệt xuống, mặt mày nhăn nhó. Cô vốn rất ghét hoạt động nay lại phải cắt xẻ thời gian nghỉ ngơi của buổi tối để chạy như hâm thế này…
– Cố lên nào ! Mình chạy chưa được 10 phút mà. Đứng dậy, chạy tới 20 phút rồi nghỉ !
Đông Vy chống tay ngang hông, giữ hơi thở đều đặn. Môi cô tím lại vì gió lạnh nhưng nụ cười vẫn thật rạng rỡ, trên trán còn quấn một lớp băng dày cộm.Trông cô gái nhỏ khá kỳ dị .
Cô đang giúp Tuệ Anh giảm cân, thay vì nhìn cô bạn khổ sở vật lộn với chứng thèm ăn. Thực đơn toàn đồ ngọt của cô bạn bị cô thay hết bằng bánh mì đen và nước lọc. Những bộ phim toàn mỹ nam – mỹ nữ của chiếc máy tính bảng Tuệ Anh sẽ không được xem nữa vì cô gái nhỏ lôi cô đi dạo bộ khắp trường.
Chỉ mới ba ngày thực hiện theo kế hoạch của Đông Vy mà cô bạn mập đã muốn từ bỏ…Tuệ Anh hét :
– Tớ mệt . Tớ mệt. Tớ mệt. Xin cậu đấy ! Tớ không cần giảm cân nữa , được chưa !
– Nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn muốn thân hình đẹp như Thanh Ngân à ? Bật mí cho tớ nào, cậu đang thích ai thế ? Hữu Phong phải không ?
Đông Vy nháy mắt, chìa tay ra để giúp cô bạn mập đứng dậy . Đột nhiên, đôi mắt hí của cô bạn nheo lại thành tia nhìn sắc bén của loài cáo…
Chát !
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên giữa đêm tĩnh mịch, gửi thêm chút ghê rợn vào sắc đen đang vây bủa khắp chốn…
CHIếC ôM Từ VệT GIó QUỷ (CHAP 32)
Chap 32 : Xe điên
Anh không tìm , không để ý đến cô nhưng cô vẫn sẽ trốn khỏi những nơi có anh để đôi mắt xám thôi mê hoặc thần trí cô .
Với cô, để quên một người thì trước hết phải quên đi tình cảm mà mình dành cho người ấy.
*
– Tớ đã sai gì sao ?
Đông Vy sững sờ, bàn tay chìa ra còn khựng lại trong không trung. Cô thấy đau, thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Cô nhìn sâu vào mắt hí của bạn mập, mong một lời giải thích . Chưa bao giờ, cô thấy người bạn này lại xa lạ đến thế …
– Tớ xin lỗi , xin lỗi cậu nhé chuột nhắt !
Tuệ Anh luống cuống đứng dậy, xoa nhẹ bờ má đỏ rát của cô gái nhỏ và khóc thút thít.
– Xin lỗi cậu, tớ không cố ý !
Đông Vy đẩy cô bạn ra vì đau , cảm giác tiêu cực đã biến thành lúng túng với sự sướt mướt của cô bạn.
– Hic. Đánh tớ mà cậu lại khóc là sao ?
– Xin lỗi cậu. Tớ căng thẳng quá. Tớ muốn giảm cân thật nhanh, tớ muốn lấy danh hiệu hoa khôi từ Thanh Ngân !
Cô gái nhỏ lau nước mắt cho bạn mập, thoáng giật mình vì đôi đồng tử đen láy . Cô có một linh cảm rất lạ … hình như Tuệ Anh là người đáng sợ .
– Tớ không sao đâu ! Thế có chạy tiếp không ?
Tuệ Anh lắc đầu lia lịa, cô muốn về nhà để bình tâm lại. Lúc cô nhảy lên xe bus còn nhắc Đông Vy phải ngủ sớm.
Chẳng hiểu sao, cô gái nhỏ lại thấy lời dặn dò của bạn không còn thành thật nữa. Cái bạt tai ấy không chỉ hằn lại mỗi năm ngón tay, mà còn cảnh báo cô gái nhỏ rằng … ai rồi cũng có thể làm cô bị thương !
Với tâm trạng nặng nề, Đông Vy cứ đứng mãi trên vỉa hè, dáng nhỏ bé ẩn lấp trong đêm.
Muốn đi nhưng ngoài nhà ven hồ ra thì đôi chân cô không bước được tới đâu nữa.
Cô nhớ căn nhà xưa, có ông ngoại hay ôm cô vào lòng, khen cô xinh đẹp như một nàng công chúa. Có bà ngoại thường chăm chuốt mái tóc dày của cô, cột túm chúng lại thành hai nhúm tóc lí lắc. Có mẹ, tuy ít nói nhưng cho cô một tình yêu vô hạn.
Ngày cô thế chấp căn nhà là ngày cô có khoảng trống mãi không bù lấp được, cô như mất đi một mảnh trời riêng …
Cô gái nhỏ theo chuyến bus đêm đi sâu vào thành phố. Cô sẽ thăm lại ngôi nhà cũ .
Đông Vy rẽ vào một khu phố sâu hun hút nhưng quen thuộc, cô bắt đầu đếm.
Nào, căn nhà thứ năm tính từ cột điện sang.
Đông Vy lao nhanh tới bấm chuông, rất nhanh như thể đó vẫn còn là nhà