Polaroid
Chiếc ôm từ vệt gió quỷ

Chiếc ôm từ vệt gió quỷ

Tác giả: Linh Boo (t.boo.kul)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325284

Bình chọn: 7.00/10/528 lượt.

Đông Vy thêm hụt hẫng. Cô bị rượu làm cho lú lẫn mất rồi, sao lại nghĩ Richard là Hữu

CHIếC ôM Từ VệT GIó QUỷ (CHAP 14 – 15) (5)

Phong !

Đông Vy lắc mạnh cổ chân để giày tuột ra, cô gái nhỏ lăn người một vòng, kê lưng sát vách tường, mang đôi mắt buồn dõi vào khoảng không.

Cảm giác trơ trỏi luôn bủa vây lấy cô. Nó như con quái vật ranh mãnh, ăn bớt niềm vui, thổi phồng nỗi buồn của cô.

Nó đẩy quá khứ tàn khốc đè lên hiện tại nhàn nhạt, tạo cho cô những mờ mịt không cách nào dứt bỏ.

Khi ngâm mình trong ánh sáng, cô chẳng biết mình đang đứng nơi nào, đã bước tới đâu, đã đạt được những gì, nắm trong tay là thứ gì …

Khi chìm trong bóng tối, cô ngã vào vòng luẩn quẩn đầy đáng sợ của những kế hoạch xa vời. Cầm bằng tốt nghiệp Trung Anh, kiếm một chỗ đứng thật vững , mua lại nhà …

Cứ thế cô bị nhốt chặt trong vô vàn những dấu hỏi to đùng, chới với giữa bao áp lực đang cùng lúc đổ ập xuống.

Năm tháng theo nhau qua đi, rèn luyện cho cô tính mạnh mẽ để đối phó với mọi tình huống nhưng không chỉ cô cách gượng dậy khỏi sự lạc lõng …

Đông Vy, dù đã cố hoà nhập vào hiện tại , nhưng tâm hồn cô vốn đã sứt mẻ. Ẩn lấp sau đôi mắt vờ như biết cười là những cảm xúc bị ăn mòn .

***

Đêm khuya. Gió vờn. Bóng tối phủ.

Vô số vì sao đính quanh mảnh trăng, ánh lên ngàn tia lấp lánh, tựa hồ bụi kim tuyến được tung kín trời cao thẳm.

Rất nhẹ, vẳng lên tiếng động nhỏ giữa không gian im lìm. Mặt hồ phẳng lặng gợn những sóng nước dập dờn như có cánh chuồn lướt qua.

Một đôi mắt xám tro buông tia nhìn theo hòn đá đang nảy trên làn nước rồi tung mình sang phía bên kia bờ hồ.

Hữu Phong ngả đầu lên chiếc áo khoác được trải sẵn trên nền đất, ánh mắt ngạo mạn chơi đùa cùng những vệt sáng tinh tú.

Ngước nhìn trời đêm là để tâm tư được soi rõ, riêng Hữu Phong, anh đang liên tưởng đến cô nàng láo lếu .

Từ khi ánh mắt ngẩn ngơ của cô bị anh tóm gọn, thì anh đã tra cô những đặc quyền riêng bởi cô sẽ không đời nào tìm ra bí mật đang được cất giấu thật hoàn hảo.

Để cô nhìn quá giây thứ 59,nghĩa là anh cũng có thể ngắm cô hơn một phút để tìm ra những tia mờ mịt trong đôi mắt sáng kiên cường ấy.

Mọi cảm xúc đều được cô che giấu nhưng đã bị anh đọc thấu hết thảy.

Hôm ấy, lúc anh tỉnh giấc sau cú phanh xe đột ngột, Đông Vy đã trông rất buồn cười.

Cô đứng trước mũi xe, mắt nhắm chặt, cơ thể mỏng manh đang run rẩy, sự sợ hãi của cô được phơi bày rõ rệt dưới tinh thể nắng nhưng đôi chân vẫn không hề di dịch, bám chặt lấy mặt đường đầy lỳ lợm.

Bị cô phá nhưng anh lại thấy …đáng yêu, hệt như con mèo nhỏ ương ngạnh.

Anh đã cho phép cô bước vào . Đến bây giờ, vẫn chỉ mình anh biết, sự thật bất thường mà ngay cả người quản gia thân cận biết đó là – mọi nguyên tắc đều bị phá bỏ lúc anh còn buồn ngủ.

Rất kỳ quái …

Đông Vy có tư duy nhạy bén nhưng đối với anh thì cô hơn người đầu óc chậm phát triển một chút.

Kể cả khi cô vắt kiệt toàn bộ chất xám, cũng không thể biết tới những gì mà bàn tay ma quái của anh đã sắp sẵn.

Như bao người khác, cô xuôi theo sự xếp đặt của anh một cách hoàn hảo …

Nếu anh không chọn tờ đơn xin học của cô, có tài giỏi đến đâu, cô cũng không lết được vào đây !

Và cô có nhận ra sự ưu đãi đặc biệt của thầy giám thị ? Ừ, ông ta là người tài xế riêng của anh. Cô đã thấy qua, sao vẫn không nhận ra ?

Còn căn nhà cô đang ở, vốn là của anh.

Nhà thợ xây chỉ là cái cớ để bịt mắt toàn thể mọi cá nhân trong Trung Anh.

Họ biết anh thao túng học viện này cũng không sao nhưng hay ho gì khi họ càng tỏ ra ngưỡng mộ, kính nể anh ?

Hữu Phong có thói quen chạy bộ vào mỗi tối, thích cảm giác lao về trước, như mũi tên xé gió phóng đi. Anh tự biết, tốc độ của mình rất kinh khủng …

Số vòng chạy quanh hồ lên tới hàng trăm và lúc thấm mệt, “ nhà thợ xây ” là nơi anh chợp mắt.

Thay vì ban lệnh cấm, căn nhà đơn sơ này sẽ ngăn những bước chân lai vãng.

Cô nữ sinh kia không hề biết tới sự nhường quyền sở hữu này , và trước đó, cô cũng chẳng biết là anh đã đặt công ty du lịch tại nơi tạm bợ cô thuê trọ. Vì cô gái nhỏ lúc đọc sách lại hay lầm bầm tiếc nuối về số tiền bus phải chi trả.

Nếu cô lại liều lĩnh chặn xe người khác thì sao ?

Anh không muốn thấy !

Hôm chứng kiến màn nhảy cao và tung giày của cô gái nhỏ, anh đã đứng sau cô rất lâu, nín cười nhìn dáng thấp bé diễn trò.

Chiếc lá ấy định sẽ cho cô nhưng ngay khi nhận ra vẻ mặt bối rối lẫn e thẹn, anh đã đưa quyết định mới. Phải chiếm đoạt !

Thế nào nhỉ …nét ngượng ngùng của cô rất đáng ghét, khiến anh thấy tức giận khi tim bỗng ngưng lại trong tích tắc.

Anh đã quen với việc, mọi thứ đều phải do anh định đoạt nên phát bực chút rung động vượt tầm kiểm soát .

Những đền bù của anh, cô mù tịt.

Làm sao biết “ bảo vệ rừng ” do anh cắt cử tới, cô vốn quá khù khờ !

Khoé miệng Hữu Phong nhếch thành nụ cười thoáng qua …

CHIếC ôM Từ VệT GIó QUỷ (CHAP16->18)

Chap 16 : Bứt ra và chạy điên cuồng.

Đoái hoài tới người hoàn toàn lạ lẫm với mình là tự chuốc mối quan tâm vô ích.

Tốn thì giờ , tốn chất xám và tốn luôn calo.

Mưa phùn, những bụi nước tinh sạch kéo hơi mát căng trà