
Chiếc ôm từ vệt gió quỷ
Tác giả: Linh Boo (t.boo.kul)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325240
Bình chọn: 7.00/10/524 lượt.
mọi thứ, lôi thẳng ra chuyện người bạn mập đã giấu nhẹm.
– Là của tớ. Mẹ tớ tặng ! Chẳng có Đông Vy nào ở đây cả.
– Mẹ cậu tặng đồ đắt tiền như thế á ? Gia đình cậu khá giả thôi mà. Nhiều tiền như tớ vẫn phải ngậm ngùi với món đồ đó đấy !
Thanh Ngân càng cố phanh phui vấn đề, Tuệ Anh càng tỉnh bơ.
Cô ăn sô cô la, để vị ngọt thấm dần vào miệng và hiểu ra, Thanh Ngân có mục đích khi tiếp cận cô.
Phải thừa nhận là cô nàng này rất tinh !
– Sao cậu không trả lời tớ ? Tớ nói đúng rồi chứ gì ?
Tuệ Anh đứng phắt dậy , trừng mắt :
– Tớ bảo thôi đi ! Tớ không biết cậu có ý gì nhưng gây tổn hại tới tớ hoặc Đông Vy. Cậu sẽ không yên đâu !
– Ơ này . Tớ ý gì chứ .
Thanh Ngân kinh ngạc rồi bị đẩy đi.
Chân Tuệ Anh gác thẳng lên ghế, chiếm hết thảy chỗ trống còn lại.
– Cho… tớ …ngồi nữa .
– Thôi nhé ! Để yên cho tớ !!!
Tuệ Anh hét toáng lên , sững người một lúc khi thấy Đông Vy đang thở hổn hển, sự vội vàng bị trưng ra khi áo còn chưa bỏ vào váy, giây dày buộc không chặt nên bung ra.
Cô gái nhỏ đặt balô xuống, dùng sức kéo đôi chân nặng trịch của Tuệ Anh ra , cười đùa :
– Thái độ xấc xược quá bạn ơi !
CHIếC ôM Từ VệT GIó QUỷ (CHAP 14 – 15) (3)
Chương 15 : Những nước cờ dưới bàn tay ma quái.
Chiều muộn.Nắng tắt.Hoàng hôn buông.
Đêm khuya.Gió vờn.Bóng tối phủ.
*
– Tớ thật sự không biết ! Tớ đã say mà .
Đông Vy thở dài ảo nảo. Trí nhớ của cô hệt như sợi dây, xuyên suốt theo đó là tỉ ti sự việc và một đoạn của sợi dây đó bị cắt phăng, chính là phần ký ức từ lúc cô bị ép uống rượu tới lúc tỉnh dậy.
Cô buộc mình phải tìm lại nhưng ngay cả chút chi tiết mơ hồ cũng không thể nhớ ra.
Rượu đáng sợ thật ! Có thể cướp đi một khoảng thời gian của đời người.
– Tớ sẽ không hỏi người cứu cậu là ai nữa. Được rồi chứ ?
Cô gái nhỏ gật gật đầu , vẫn khoác lên mình dáng vẻ ủ rũ. Cô muốn biết Richard, người lạ bí ẩn này là thế nào?
– Nghĩ
CHIếC ôM Từ VệT GIó QUỷ (CHAP 14 – 15) (4)
gì thế chuột nhắt ? Tớ đang giận cậu lắm lắm đây nè ! Nếu cậu có chuyện, tớ với chị Hạ An day dứt suốt đời hả ?
Tuệ Anh bực bội từ vẻ mặt tới giọng điệu, mắt soi khắp người chuột nhắt để chắc rằng cô bạn không hề xảy ra chuyện gì như đã nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đông Vy phảng phất đôi nét suy tư, cặp lông mày đôi lúc nhíu lại trong những trăn trở, khoé môi luôn vương chút buồn chút đau xót.
Ánh mắt đầy mông lung bám vào những điểm vô định, thảng hoặc, cô gái nhỏ khép chặt hàng mi để tâm trí băng ngược vào dòng quá khứ xưa. Từng lời cất lên nhè nhẹ sau cái mím môi rất chặt :
– Tuệ Anh này, tớ đang tìm một người.
Dạ dày của bạn mập đã rỗng tuếch khi sự lo lắng dồn nén thành tảng đá to đùng đã không còn đè nặng. Tuệ Anh lôi ra gói bánh ngọt, mở thêm bình nước hoa quả , tranh thủ ngốn đồ ăn trước giờ vào học. Không để tâm lắm đến vấn đề cô Đông Vy đang nêu ra,tuy nhiên, sắc mặt tái nhợt lạ thường của người bạn nhỏ đã thu hút cô.
– Người cậu tìm nằm trong khối 12, đúng chứ ?
Chiếc bánh mỳ đen chưa kịp đưa tới miệng đã khựng lại, Đông Vy ngỡ ngàng nhìn cô bạn mập.
– Muốn người ta không biết thì đừng có ngó nghiêng sang dãy nhà tầng của 12 như kẻ mất hồn thế kia.
Tuệ Anh đẩy tay chuột nhắt, giục :
– Ăn đi, rồi nói tớ biết cậu đang tìm ai ?
Cô gái nhỏ rầu rĩ chớp nhẹ mi mắt, đôi vai gầy so lại dưới những vệt nắng hắt qua từ lớp kính sáng bóng.
– Tớ không biết tên, cũng chẳng biết tả thế nào nữa.
Mọi thứ thuộc về quá khứ đương nhiên sẽ dần phai mờ, nhất là khi người ấy thích hợp để đứng ngoài lề cuộc sống phức tạp này.
Anh như chấm màu tươi sáng điểm vào bức tranh ảm đảm lắm biến cố của cô, để lại cho cô ấn tượng mạnh liệt. Nhưng khi quá nhiều gam màu tối đổ vào, chấm tươi sáng ấy sẽ nhanh chóng nhoè mờ, thậm chí là gần như đã bị che lấp …
Những hình dung rời rạc mà Đông Vy đang gắng lục tìm mọi ngóc ngách của trí nhớ đột nhiên bị cắt ngang.
Có bóng người từ ngoài hành lang nhảy bổ vào lớp, đứng ngay trên bục giảng. Sau khi đập mạnh thước kẻ vào mặt bàn để gây sự chú ý, cậu bạn búng tay bật ra tiếng tách kêu tai :
– Hồ Minh Quý đã về!
***
Chiều muộn . Nắng tắt. Hoàng hôn buông.
Ánh tịch dương rơi , phủ màu ảm đạm lên những dây hoa thằn lằn còn bám chằng chịt vào tường nhà, hệt như đoàn rắn con đang trườn bò.
Bàn tay xanh xao gỡ lá khô ra khỏi giàn xanh tươi, chậm chạp mở cửa, chân bước tới chiếc giường đơn, Đông Vy quăng người èo uột lên đó .
Thần trí mệt nhoài với những suy tính ngập đầu, thể xác rũ rượi sau chuyến đi dò tìm tung tích của Richard vào lúc tan học.
Ban sáng, cô không mấy tỉnh táo nên ngoài việc tự chất vấn bản thân thì bỏ qua những nhân tố quan trọng.
Khi ngẫm ra, cô cùng Tuệ Anh đến khách sạn đó, đặt ra vô số câu hỏi. Đông Vy là khách hàng tối qua nên lễ tân buộc phải trả lời nhưng họ vẫn rất kín kẽ.
Số thông tin ít ỏi mà hai người thu về là, Đông Vy được chuyển sang phòng cao cấp, cô say rượu, nôn mửa nên Richard gọi lễ tân giúp cô thay quần áo và dặn họ chuẩn bị cho cô bộ đồ mới vào sáng mai.
Richard có dáng người cao vọt, đôi mắt đen cuốn hút …
Vẻ si mê của những cô nàng lễ tân chỉ làm