Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ lấy vợ 9x

Chỉ lấy vợ 9x

Tác giả: Lâm Phương Lam (Lá 91)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321660

Bình chọn: 9.5.00/10/166 lượt.

ừng chữ , Lệ Dương gào lên như muốn cháy họng. Mặc cái ôm , cái giữ chặt , cô ấy cứ vùng vẫy như muốn thoát khỏi tay tôi … Cuộc đời thật trớ trêu.

Bộ mặt cô ả đau đớn , đưa tay lên và khóc. “ Máu ? Gọi cấp cứu , nhanh lên “. Lệ Băng cáu gắt.

“ Thôi thôi , đưa lên xe của tôi , không thì không kịp mất “. Tôi hốt hoảng , Lệ Dương cau mày , lẩm nhẩm gì đấy trong miệng và nhất định không chịu giúp tôi và Lệ Băng dìu cô ả lên xe.



“ Rất tiếc, chúng tôi không thể giữ được đứa bé lại. Hơn nữa , tình trạng sức khỏe của người mẹ rất yếu. Ai là người nhà của cô ấy vui lòng theo tôi vào trong.”

Lệ Băng lấy tay quệt mạnh nước mũi , nước mắt , lắc lắc cái đầu , thở dài rồi lặng lẽ vào phòng. Lệ Dương thì vẫn là cái thái độ bực tức :” Đáng đời , bụng thì phưỡn ra mà còn ra đường đứng “. “ Thôi nào em , cái thai … “. “ Hừm , ý anh là vì em đẩy cô ta té chứ gì , cũng phải thôi , ý cô ta thì cũng muốn phá từ lâu rồi nhưng bị chị Lệ Băng ngăn cản , giờ sảy thai, hợp ý nó quá còn gì ?”. Cô ấy chặn ngang lời nói của tôi và nói như súng liên thanh. “ Em muốn về anh à , ở đây ngột ngạt quá. Mà anh chờ em một chút , em ra cổng viện mua cháo cho chị Lệ Băng đã , nhìn chị thế em thương lắm.” Nói xong , cô ấy gồng chân lên chạy. Càng lúc tôi càng hiểu về Lệ Dương : mạnh mẽ , cá tính và đáng yêu , dù tính cách còn nông nổi trẻ con nhưng những gì cô ấy đã và đang làm luôn để tôi hiểu một điều :” Lệ Dương sống rất tình cảm “.



“ Anh này , anh thấy em hành động giống một kẻ điên lắm sao ?”

“ Ngốc. Cô bé của anh chỉ vô tình thôi mà “.

“ Không phải đâu. Thực ra , em đã cố đánh con đàn bà thối đó , nhưng em không nghĩ là chiếc túi xách mới văng lên có tí xíu mà bà ta đã lăn xuống sàn nhà rồi. Dù em ghét bà ta , nhưng em thấy mình có lỗi với đứa bé , nó không có tội mà “. Lệ Dương từ từ ngả đầu vào vai tôi , lẳng lặng , chẳng nói gì nữa …

Chỉ lấy vợ 9x – chương 5

Chương 5 : Người yêu cũ ngủ qua đêm

Một ngày thật khủng khiếp. Cứ nghĩ sinh nhật Lệ Dương , tôi sẽ làm cho cô ấy vui …

Bó hoa đã úa và túi đồ ăn thì bốc mùi nằm gọn vào một góc phía cổng nhà. Tôi thở dài , mệt mỏi mang đống đồ đó để qua đống rác bên đường. Bóng người đàn bà với cái váy hoa đứng trước mặt im lặng nhìn tôi. Chẳng phải ai khác , tôi vẫn đoán ra đó là người yêu cũ của mình –Vân…

“ Hoa tàn , đồ ăn hỏng. Anh thích chứ ?”

“ …”

“Anh không thể mời em vào nhà được à ? Em biết mẹ anh không ở nhà mà “.

“Anh chỉ nghĩ là không nên thôi khi đã quá nửa đêm rồi “.

“ Em nghĩ đó không phải là lời từ chối dễ nghe đâu. Em chỉ muốn uống cùng anh một vài li rượu chúc mừng sinh nhật anh hôm trước và rạng sáng nay sẽ là ngày của em thôi “.

“ Em vào nhà đi …”. Tôi cũng chẳng biết phải từ chối bằng cách nào nữa. Chiếc Mercedes đen đậu trước nhà tôi được một lúc rồi bỗng lao vụt đi , tôi giật mình :

“ Em có nghĩ có là chồng em không ?”

“ Không, bộ anh thấy chiếc S63 à “. Cô ấy cười như trêu ngươi tôi vậy.

“ Vậy anh nghĩ , em có một ông chồng lí tưởng đó : giàu sang và cưng chiều , tốt nhất là đừng ở qua đêm với một người tình cũ như tôi.”

Tôi thấy bực mình. Càng nhìn cô ấy , tôi càng thấy bực mình : một chút gì đấy lẳng lơ , khêu gợi với cái áo khoét cổ thật sâu , giọng nói hời hợt và dài hơi của một bà hoàng được chồng cưng hết mức. Mà cũng khó hiểu thật , từ ngày lấy chồng , sinh nhật năm nào cô ấy cũng đi ăn với tôi , vậy không hiểu chồng cô ấy nghĩ sao nhỉ ? Người đàn bà trước mặt vẫn tự rót những ly rượu mạnh , uống ừng ực như kẻ uống nước lã và chẳng để ý đến thái độ của tôi . Tôi đi thẳng lên lầu và điện thoại cho Lệ Dương , nếu không cô ấy lại trách tôi mất , với lại tôi đang nhớ cô nàng đáng yêu này kinh khủng …



“ Anh còn yêu em không ? “… Thảo Vân ghì tôi vào sát tường , đôi mắt lim dim và hỏi. Càng ngày , tôi càng không hiểu nổi cô ấy. Ngày trước , cô ấy bỏ tôi chạy theo tên đại gia kia ; giờ này chắc say xỉn nên hỏi bậy đây …

“ Em say à? Để anh gọi taxi cho em về ?”

“ Em về đâu hả anh ? Thằng chồng già của em mới từ đây về đấy. Haha “

Uhm , tôi quên béng mất , sao Vân lại vậy. Hay là ,…. Chết thật, vậy thời gian qua , chúng tôi hay ăn uống trò chuyện với nhau , anh ta đều biết sao ? Nhưng quả thực đó chỉ là tình cảm bạn bè cho dù ngày còn là sinh viên chúng tôi có yêu thương nhau hơn một năm.

“ Anh hiểu rồi. Anh sẽ giải thích cho anh ta. Cây ngay không sợ chết đứng , nhất định , anh ta lại yêu em , cưng chiều em thôi. Nào , lên xe , anh sẽ đưa em về “.

Vân buông người tôi ra , tiến thẳng lại chiếc ghế sofa dài và ném mình lên đấy , tôi cũng không biết Vân đang khóc hay cười nữa.

“ Hư ,…, cuộc sống của em ư. Thực ra , em cũng chẳng khác một con chó cái là mấy , chỉ có điều nó được ở trong một cái chuồng xinh đẹp và đầy đủ tiện nghi hơn thôi ? Giàu sang và tiêu tiền một cách ném qua cửa sổ ư ? Được chồng cưng chiều và nâng hứng như một bông hoa ngũ sắc à ? Anh biết không ? Từ lâu em đã giống như là bông hoa cứt lợn và lớn lên nhầm chỗ. Haha “

“ Em say nên nói lung tung quá. Xưa nay , em chẳng khen chồng con em , mẹ chồng em hết mực là gì ? Say