
u nhân như hắn.
Time: 9:45 pm
“Lại gì nữa đây?” Hàn Dương cô thật ko thể cịu nổi anh ta rồi mà, lần này anh ta lại định làm cái quái quỷ gì đây
“Tôi phải ngủ ở đây”
“Cái gì?” Cô ko tin vào tai mình nữa mà
“Sao? Không được sao?”
“Giữa người với người cần phải trải qua những chuyện ko vui mới trở nên gần gũi hơn”
“Anh điên thật sao? Còn ko đi ra”
“Rõ ràng là rất điêu luyện sao giờ lại có thể tỏ ra ngây thơ như vậy” Dường như là nói 1 một mình nhưng là cố ý để cô nghe ra
Anh dám nói tôi giả bộ ngây thơ ư? Anh điên nặng lắm rồi mà
Ko nói thêm bất cứ lời nào nữa, Hàn Dương vớ ngay lấy chiếc gối gần đó thẳng tay nắm mạnh về phía Hạo Thiên
“NÀY”
“Được thôi vậy anh ngủ ở đây đi. Tôi ra ngoài là được chứ gì, tôi đi”
Hàn Dương hậm hực bỏ ra ngoài, mặc kệ cái tên to xác đang thộn ra ở đằng sau.
“Ô” Hạo Thiên cũng nhanh chân đi ra theo cô
Như đã đoán được trước, Hàn Dương khéo léo lách mình chạy nhanh về phòng ko quên khóa trái cửa lại.
“Mở ra, mau mở cửa ra cho tôi”
“Nhân lúc tôi còn nói tử tế, em mau mở cửa ra, không là tôi đập cửa đó”
“Đập đi, cửa của anh chứ có phải của tôi đâu”
CẠCH…CẠCH…CẠCH
Hạo Thiên liên tiếp vặn nắm tay cầm nhưng tất cả là vô vọng, cái con người này sao em lại khó nhằn như vậy chứ.
YÊN TĨNH…YÊN TĨNH
Ko có bất cứ 1 động tĩnh gì, chẳng nhẽ anh ta bỏ về phòng rôi hay anh ta…kiếm rừu để phá cửa vậy.
Hàn Dương hoang mang suy nghĩ, có nên mở cửa ra ko? Nhưng rất có thể anh ta vẫn chờ sẵn ở đó. Phải làm sao đây?
Từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chân dồn dập và sau đó là 1 giọng nói
“Nick Augustine sao anh lại quay lại đây? Có chuyện gì xảy ra à? Chẳng nhẽ có chyện gì bất ổn bên Mỹ nên anh mới tức tốc quay lại đây để đưa Hàn Dương trở về Mỹ”
(Oái chẳng nhẽ đúng là có chuyện gì ko ổn đã xảy ra với tổng công ty, nếu ko 1 người như boss sẽ ko bao giờ phải gấp gáp bỏ về giữa chừng như hôm nay)
Hàn Dương nhanh chóng mở cửa, dáng vẻ hấp tấp
“Boss, có chuyện gì v…”
Lời còn chưa nói xong cô đã nhận ra mình mắc bẫy kẻ tiểu nhân kia mất rồi
“Tôi nói rồi mà, em ko khóa chặt tôi sẽ xông vào đấy, xem ra em vẫn chưa đủ gian manh để đấu lại với tôi đâu” Hạo Thiên nhanh chóng tiến tới đẩy cô trở lại phòng
“Còn ko mau đi ra, thả tôi ra” Hàn Dương hét lớn
“Ngủ đi, mệt quá rồi” Hạo Thiên chính là đơn giản ấn đầu cô xuống, với cái sức tôm tép của cô làm sao mà vùng ra được cơ chứ
“Ngủ thôi” Hạo Thiên anh dễ dàng khống chế cô trong vòng tay to lớn, mặc sức cô vùng vẫy nhưng tất cả chỉ là vô ích
“Anh điên thật sao? Còn ko mau bỏ tay ra”
“Nhân khi tôi còn ăn nói tử tế anh mau buông tôi ra”
“Này tôi bảo anh buông ra cơ mà”
Mặc kệ Hàn Dương gào thét khản cả họng, Hạo Thiên vẫn cứ bơ cô, hai mắt nhắm tịt như thể anh đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi vậy
“Được rồi, tôi cho anh cơ hội” Biết rằng ko thể cứng rắn được nữa, Hàn Dương quyết định chuyển sang phương pháp lạt mềm buộc chặt
“Tôi đếm đến 3, anh phải rời khỏi tôi, tổn thất là chuyện ko tránh khỏi, nhưng ít nhất cững ko đưa tập đoàn anh đi vào chỗ chết”
Chẳng những ko buồn trả lời mà Hạo Thiên còn thiết chặt vòng tay vào hơn
“Oái..ư…được rồi, nếu bây giờ anh dừng lại, tôi sẽ ko truy cứu tội của anh nữa. Tôi hứa sẽ ko kiện anh ra tòa nữa”
“Nếu còn tiếp tục nói, anh sẽ vồ lên đấy” Lần này anh hết chịu nổi cái kẻ lảm nhảm bên cạnh rồi
Chững lại…1s…2s…3s…ns
Cô ko phải ko dám chống lại mà cô sợ nếu còn chanh chua thêm 1 lời nào nữa, cô sẽ có 1 kết cục ko mấy hoàn mỹ.
Im lặng nhìn khuôn mặt anh, 1 khoảng cách thật gần. Đã bao lâu rồi cô ko nhìn anh như vậy nhỉ? Mọi đường nét trên khuôn mặt anh vẫn đẹp như tạc tượng chỉ có điều nó mang nét phong trần hơn xưa, đôi mắt sắc bén như chim ưng ấy, giờ đây nhắm lại sao cảm giác yên bình đến thế. Từ chiếc mũi dọc thẳng đến đôi môi cương nghị ấy lúc nào cũng khiến cô ghen tị, đã có lúc cô thấy ông trời thật bất công khi cho anh ta những nét đẹp hơn người như vậy, bảo tìm ra 1 điểm xấu trên khuôn mặt anh ta chắc có ngồi mấy ngày cũng ko tìm ra mất.
Đang mải miết ngắm nhìn, đôi mắt mới vài giây trước còn im lặng trong yên bình, giờ đây đã ánh lên những tia nhìn sắc nét, khiến cô ngỡ ngàng xen chút bối rối cúi gằm mặt xuống, nhưng như thể cô nhận ra có 1 ánh nhìn sắc lạnh đang xuyên thấu cô vậy. Ngập ngừng lại như e lệ, Hàn Dương dần dần ngẩng đầu lên và nhanh chóng ánh mắt ấy xoáy sâu vào mắt cô cứ như anh có thể đọc được suy nghĩ cô vậy.
Muốn nói điều gì nhưng hình như nó lại bị chẹn lại ngay nơi cửa miệng, anh nhìn cô thêm 1 lần nữa rất kĩ, rất sâu. Một lần nữa vòng tay ấy lại thiết chặt hơn, ép đầu nhỏ của cô vào vòm ngực rắn chắc ấy.
Time: 8.00 am
Hình như trong suốt 7 năm qua, không hôm nào anh ko gặp ác mộng, kể cả khi cô trở về. Giấc ngủ của anh luôn bị phá bĩnh bởi những cơn mê sảng đến mê mệt, anh bị ám ảnh đến nỗi ko muốn ngủ, anh ghê sợ giấc ngủ đến mức anh cần đến những chất kích thích mạnh để giúp anh quên đi được thực tại. Nhưng đã có 1 kì tích xảy ra, anh đã có giấc ngủ yên bình nhất từ trước tới giờ, cơn ác mộng dày xéo anh suốt 7 năm qua đã biến mất 1 cách tuyệt đối ko để lại