
nữa nếu không án mạng chắc chán sẽ xảy ra.
“Aiza biết rồi là em sai, anh cất cái bản mặt khó coi này đi có được không? À đúng rồi sao ngày trước anh lại tìm được em cái lần bỏ chạy khỏi trường ý”
“Anh cài chip định vị trong máy của em”
“Lúc nào? Em nhớ đâu có đưa anh máy của em cho anh hồi nào đâu nhỉ?”
“Là Hàn Phong đưa cho anh”
“À ừm, à em muốn nhìn thấy vết sẹo chỉnh hình của anh, nhanh nhanh cho em coi”
Vừa nói bàn tay Hàn Dương vừa bá đạo kéo vạt áo tắm trên ngực hạo Thiên ra tò mò tìm kiếm vết sẹo
“Em là cái đồ háo sắc đấy à?” Hạo thiên lắc đầu cười khổ, rõ ràng là cô nàng này muốn thử độ kiềm chế của anh rồi mà, tại sao bàn tay có thể hồn nhiên tham thú tiện nghi người khác như vậy chứ.
“Không tồi nha, hình cây kiếm hả? Em thích rất đẹp coi như anh cũng là người có khiếu thẩm mĩ hihi”.
Thực sự hình thanh kiếm đó rất đẹp, rất tao nhã mà vô cùng quý phái, dù vết sẹo khá nhỏ nhưng vẫn có thế thấy rõ tính tỉ mỉ của việc chạm khắc này. Thật nể phục tài năng của kẻ đã tạo ra vết sẹo này mà
Vâng không biết là Hàn Dương nhà ta là dân hồn nhiên hay thực chất là sắc nữ( háo sắc) mà cô nàng cứ nhìn chăm chăm vào vết sẹo tạo hình này và vô cùng simple-hearted nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn phớt lên vết sẹo ấy.
Toàn thân Hạo thiên một trận khô nóng truyền tới, cảnh giới cao nhất đã bị phá bỏ, tính kiên nhẫn kiềm chế hoàn toàn bị ngọn lửa thú tính thiêu rụi.
Nhưng vẫn là ông trời cố tình chơi hắn mà, ngay lúc định ra tay hành động thì ngoài cửa truyền tới giọng nói mềm mại
“Hàn Dương, Minh Ly tới tìm chị này”
“Ừm biết rồi chị xuống liền”
Như sực tỉnh cơn mê, Hàn Dương nhanh chóng nhảy phắt xuống giường không quên ký gửi cho Hạo thiên nụ cười ngây thơ chết người
“Em xuống nhà trước anh cũng mau xuống đi sắp ăn cơm rồi hihi”
Miếng ăn tới miệng rồi mà còn để vụt mất, trong lòng Hạo Thiên không ngừng hỏi thăm họ hàng tổ tông mấy đời nhà Hàn Phong và Minh Ly. Darm it, đồ phá hoại
…………………………………….
“Hàn Dương tất cả đồ ăn này là cậu làm hả?”
“Ừm thấy thế nào?”
“Quá ngon ý chứ” Hoàng Vũ hào phóng khen ngợi
“Rất tuyệt” Trí Cao điềm đạm đánh giá
“Hạo Thiên anh thấy sao?”
“Cũng thường thôi”
“Ừm cũng phải thôi làm sao bằng được đầu bếp 5 sao nhà anh được, đại thiếu gia à nếu thấy khó nuốt quá thì không cần miễn cưỡng ăn tới 4 chén cơm như vậy đâu, cũng không cần nhất thiết ăn trọn đĩa trứng cuộn như vậy, càng không cần thiết tranh giành tô canh cua như vậy” Hàn Dương giễu cợt nói
Ngay lập tức Hạo Thiên hoàn toàn ngẹn họng, cơm trong miệng không cách nào trôi xuống họng, cả người cứng ngắc trừng mắt nhìn Hàn Dương đầy oán hận.
“Oái em biết đồ ăn không ngon nhưng anh không cần cố gắng nuốt như vậy sẽ bị nghẹn chết đấy” Hàn Dương chua ngoa thêm thắt.
Lúc này mặt Hạo Thiên đã chuyển sang tím tái vì giận dữ bởi cả bàn ăn mọi người tất cả đều đang cố kìm nén không phụt cười, nhưng cuối cùng sức chịu đựng có hạn Hoàng Vũ đành bật cười trong đau khổ, thôi giờ cứ cười đi lát nữa chết cũng được còn hơn giờ nín nhịn chắc chắn đứt ruột mà chết
“Hahahahaha chết tôi mất, ôi đau ruột quá hixhix Hàn dương cậu muốn tụi này tiêu hoá không nổi bữa ăn này hả? Hahaha đau bụng chết mất”
“Vậy mình giúp cậu tiêu hoá là được mà” Hạo Thiên gằn từng tiếng nhanh chân chặn đường chạy của Hoàng Vũ, không ngại ngần thụi 1 cú trời giáng vào lưng Hoàng Vũ.
(T/g: Khổ thân thằng bé)
Tất cả rất biết điều đều nhất nhất đứng dậy đi về phòng, còn đứng đây rất có thể người tiếp theo chịu trận sẽ là mình.
“Mấy người đứng lại đó cho tôi” Hạo Thiên nhanh chóng nhận ra sự di chuyển bất thường này, gầm lớn đuổi theo truy giết cả bọn, và tất cả từ rón rén chuyển dịch giờ trở thành toán loạn chạy bán sống bán chết.
Hàn Dương kẻ đầu têu cũng rất lanh lẹ chui vào phòng nhưng cánh cửa còn chưa kịp khép lại hoàn toàn đã bị chân của ai chặn ngang cửa. Dùng dằng đôi co 1 hồi cuối cùng Hàn Dương đành ngậm ngùi giơ cờ trắng. Kẻ nào kia ỷ mình khoẻ mạnh lấn áp đảy mạnh cửa ra, Hàn Dương chỉ còn cách chạy vòng quanh phòng, dù cô có tốc độ nhưng kẻ chân dài hơn vẫn chiếm ưu thế. Hàn Dương nhanh chóng bị tóm gọn, đành giơ tay chịu trói
“Em sai, em sai rồi tha cho em đi mà, đừng đánh mà AAAAA” Nhắm tịt mắt Hàn Dương hét lên ầm ỹ.
Tất cả các phòng còn lại thầm kêu: Hàn Dương không ai có gan vào cứu nguy cho cậu đâu, tự cậu tìm đường cứu mình đi, amen xin thứ tội cho kẻ yếu đuối này.
“Mở mắt ra, anh có phải loại vũ phu đâu mà em sợ như gặp phải quỷ thế hả?”
“Còn hơn gặp quỷ ý chứ” Hàn Dương lầm bầm
“Em nói cái gì?”
“A..không có, không có, em xuống nhà dọn dẹp” Hàn Dương nhanh chân vọt lẹ ra khỏi phòng nhưng cũng rất nhanh chóng bị tóm gọn lại
“Anh chỉ nói không đánh em chứ có nói không xử tội em đâu”
“Hix anh muốn làm gì em đây, tha cho em đi mà nha nha”. Hàn Dương nhảu miệng nói, làm nũng
“Hôm nay anh cũng phải làm việc mỏi mệt rồi để em tẩm quất, mat-xa cho anh coi như đền tội được không” Nói là làm Hàn Dương lập tức bắt tay vào công việc lấy lòng
“Hàn Dương em thử tính kiên nhẫn của anh đấy hả?”
“Dạ?” Hàn Dương ngây ngốc hỏi lại
“Em nhìn lại