
Hạo Thiên rất đáng sợ nhưng khuôn mặt lấm lem này tuyệt đối rất mắc cười lại là 1 cảnh hiếm có, Hàn Dương lập tức tận dụng cơ hội vớ máy ảnh lập tức chộp ngay cảnh hiếm khó gặp. Đảm bảo sau này dùng thứ này uy hiếp, tống tiền cũng được khối tiền chứ chẳng ít.
“Hàn Dương mau đưa máy ảnh đây, em chán sống rồi hả? Thực nuông chiều em quá rồi mà” Hạo Thiên rống giận, lập tức đuổi theo truy sát Hàn Dương.
“Hahaha lâu rồi không có chơi trò mèo vờn chuột, Trí Cao đỡ lấy” Hàn Dương nhanh chóng ném máy ảnh về phía Trí cao
Đồng thời tất cả đều nhất trí đồng lòng trêu tức tên công tử bột này 1 trận ra trò.
Trong khi Hạo Thiên mệt bỏ hơi tai chạy đi giật lại máy ảnh thì chiếc máy ảnh vô cùng tinh nghịch nhảy nhót hết tay người này tới người khác từ Hàn Dương cho tới Trí Cao, Hoàng Vũ, Hàn Phong. Cả 1 căn nhà tràn ngập tiếng cười vang giòn, những tiếng cười sảng khoải, thoải mái thực sự từ tâm can mà ra chứ không phải nụ cười thương mại máy móc mà bọn họ vẫn thường xuyên phải sử dụng trên thương trường.
Có thể nói tất cả bọn Trí Cao, Hoàng Vũ cùng Hạo Thiên trong lòng đều hết sức cảm ơn Hàn Dương bởi sự xuất hiện của cô khiến họ được sống thật với bản thân mình, có những giờ phút tràn ngập tình cảm gia đình, sự ấm áp như gió xuân, trong thâm tâm luôn là thuần khiết cùng giản đơn không có bất cứ hàng phòng ngự đề phòng nào. Một cảm giác được làm chính mình, sống thoải mái, vô tư không cần tranh giành, ganh đua, không cần những âm mưu ngoan độc, những lần ra tay tàn sát dã man, không cần hai tay dính đầy máu, sống trong sự đề phòng cao độ.
Sau 1 hồi cố gắng nhưng vô ích, Hạo Thiên dáng vẻ tức giận hầm hầm đi về phòng mình
“Aizz lại dỗi rồi, tính cách trẻ con”. Hàn Dương bĩu môi nói
“Hahaha tức cũng đúng thôi cậu ta bị chúng ta xoay như dế như vậy, chị à khuyên chân thành chị tốt nhất lên làm lành đi nếu không sau này chị khó sống rồi”
“Thật vậy sao?” Hàn Dương nghi hồ
“Thật sự là như vậy” 3 cái miệng đồng nhất lên tiếng
“Đừng nói tui không nhắc trước cậu, chuẩn bị tâm lý chịu án tử hình đi, là cậu đầu têu ra mà” Trí Cao chân thành căn dặn
“Hix rõ ràng mấy người cũng hùa theo tui mà, sao giờ để tui gánh vác hết trách nhiệm là sao? Bất công”. Hàn Dương đau khổ nói
Không ai bảo ai nhưng thâm tâm 3 kẻ còn lại cùng nhất nhất 1 ý nghĩ
(Lần này chỉ có chị/cậu ra mặt may ra bọn này mới bảo toàn được mạng sống, xin lỗi chân thành xin lỗi cậu, đã đẩy cậu tới chỗ chết)
Hàn Dương vừa tức vừa sợ lấm lét bước vào phòng Hạo Thiên. Ngó trước ngó sau mà chẳng thấy bóng dáng đại thiếu gia đâu
(Chẳng nhẽ biết thuật độn thổ, mà độn thổ đi đâu được chứ)
Bên tai truyền tới tiếng nước xối xả, thì ra là vô phòng tắm. Hàn Dương đành chọn cách chung thành ngồi bên mép giường chờ ai kia dùng nước hạ hoả ra khỏi phòng tắm.
“Còn tới đây làm gì?” 1 trận thanh âm run người truyền tới
Dù trong phòng bật điều hoà nhưng người Hàn Dương vẫn co rúm lại vì lạnh, lời nói này thật sự nhiệt độ không dưới -1000C mà.
Ngước đầu lên Hàn Dương gượng gạo nặn ra nụ cười cầu hoà
“Ha..ha..ha.. an..h tắ..m x..on..g rồ.i hả? Đ..ể e..m để.. e..m.. lau tó..c cho anh”
Rất nhanh nhẹn Hàn Dương trong tay cầm khăn bông to sụ chùm lên đầu Hạo Thiên vò lấy vò để trút giận
“Em muốn lau tóc cho anh hay muốn vặt đầu anh”. Hạo Thiên giận dữ nắm gọn đôi bàn tay không yên phận kia
“Á đau anh bỏ tay em ra hix em tới là làm lành với anh mà, lau mạnh có thể lau nhẹ mà”
“Khỏi cần” Hạo Thiên tức tối giật phắt khăn bông trong tay Hàn Dương tự lau tóc ướt
Hàn Dương cũng rất thức thời nhanh chóng trèo lên giường, quỳ gối tiến lại phía Hạo Thiên lời nói mật ngọt rót vào tai, bàn tay ôn nhu giành lấy khăn bông tự giác lau tóc cho đại thiếu gia dã man
“Ây zà đừng giận em nữa mà, em biết lỗi rồi, không phải em rất thành tâm sao còn mang máy ảnh vào đây trước mặt anh tự tay xoá bức ảnh đó”
Bàn tay nhanh nhẹn vòng qua cổ Hạo Thiên giơ ra trước mặt đại gia chiếc máy ảnh kĩ thuật số đời mới tự tay xoá bức ảnh tức cười đi
“Thấy chưa em xoá rồi đó, hài lòng chưa, đừng giận em nữa mà”. Hàn Dương ngoan ngoãn dụi dụi đầu như mèo nhỏ vào gáy Hạo Thiên tỏ vẻ hối lỗi vô bờ bến nhưng thực chất đầu vừa cúi xuống khoé miệng khéo léo vẽ lên 1 độ cong hoàn hảo. Cô đâu có ngu ngốc như vậy, bức ảnh này sau này nhất định rất có giá trị đâu thể dễ dàng xoá đi được, chính bởi vậy bức ảnh đó đang nằm an toàn trong file bảo mật của máy tính.
Nhìn vẻ nũng nịu của Hàn Dương bao tức tối cùng bức bối trong người Hạo Thiên hoàn toàn tan biến nhưng trong lòng thầm mắng Hàn Dương
(Cái con nhỏ ngốc nghếch này đàn ông lúc vừa ngủ dậy và vừa tắm xong là lúc dễ kích thích nhất vậy mà con nhỏ hồn nhiên nhằm lúc này mà ôm cổ hắn, lời nói ấm nóng khẽ phả vào vành tai hắn thật sự đang thử thách tính kiên nhẫn của hắn mà)
“Anh thấy em chẳng thành tâm gì cả? Quay anh như dế vậy mà chỉ cần xoá bức ảnh đi là xong sao? Em phải bồi thường tinh thần cho anh”
“Nham hiểm, độc địa, cơ hội, xảo trá”
“Grừ em tới làm lành hay tới để đối đầu với anh”
Dã man nhìn bản mặt cau có này thất sự không cần thiết trêu chọc