Chị Em Song Sinh

Chị Em Song Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211622

Bình chọn: 9.00/10/1162 lượt.

thận mẹ cô rèn rũa cho chính mình dù đi đâu cũng nên mang theo chút thức ăn cùng nước uống. Đang thầm tự hào về chính mình chợt cô thấy từng cơn gió lạnh lướt qua thân ảnh của mình, ak thực đi đã quá lâu rồi mà trời cũng tối oy chẳng phải nên quay về rồi sao, trên đường về cô nhặt nhạnh những cây gỗ nhỏ đem về sưởi ấm cũng tốt dù sao ở đây về đêm đều rất lạnh mà.

Hạo Thiên trong lòng lo lắng, tính ra Hàn Dương đi cũng phải hơn tiếng oy sao giờ này còn chưa chịu quay về. Chỉ trách chân hắn ta như zậy đi lại còn khó nói gì đi tìm người. Vừa nhìn thấy bóng dáng Hàn Dương trở về hắn cả mừng thả phào nhẹ nhõm nhưng khi cô vừa tới gần hắn đã lớn tiếng quát mắng

“Cô có biết là mình đã đi trong bao lâu không hả? chỉ vài ba việc cỏn con như vậy mà làm cũng không xong sao?”

Hàn Dương vất vả đi kiếm nước, thức ăn cùng củi nhỏ về mà hắn nói việc cỏn con, cô cả giận quát lớn

“Đồ thần kinh anh thử đi kiếm xem có biết khó khăn lắm tôi mới kiếm được những thứ này không hả?”

Hàn Dương thẳng tay nhằm mặt hắn mà ném chai nước suối nói

“Tự mình rửa sạch vết thương đi”

Hạo Thiên cũng không nói nữa chính là tự mình rửa vết thương. Giờ mới để ý thật vết thương của hắn không nhẹ miệng vết thương rộng mà cũng rất sâu, khẽ đổ nước suối mát lịm vào chân hắn cảm thấy như có một dòng điện chảy thẳng vào người hắn quả thật rất đau, rất xót.

Nhìn cảnh tượng hắn bặm môi chịu đau vụng về rửa vết thương cô thật không đành lòng mà, dù sao thì cũng vì cứu cô hắn mới ra nông nỗi này. Hàn Dương giật lấy chai nước trong tay Hạo Thiên nói:

“Để đó ta làm cho”

Cô nhẹ nhàng từ tốn lâu sạch vết thương của hắn, vài lần thấy hắn khẽ rùng mình, bàn tay bám chặt vào mỏm đá chắc hẳn rất đau đây

“Nếu đau thì cứ kêu lên một tiếng làm gì phải chịu đựng khổ sở như zậy”

“Ai nói với cô tôi đau hả? Ăn nói hàm hồ”

“Đồ thần kinh, đến chết vẫn muốn lên mặt sĩ diện” cô thầm nghĩ, chẳng nhẽ cô chà mạnh tay cho hắn biết thế nào đau đớn thể xác nhưng rồi không đành lòng lại thôi.

Cô lần này làm nhẹ nhàng hơn, vừa làm vừa thổi phù phù vào chân hắn luôn miệng nói đau đau bay đi. Kẻ ngồi trên chợt cảm thấy buồn cười

“Haha cô như vậy là dỗ trẻ con sao?”

“Uk cứ coi là thế đi chẳng phải anh đã hết đau oy sao?”

Nói cũng đúng hắn thực không còn cảm giác điện giật qua người nữa,

“Chẳng phải ngươi nên cám ơn ta sao,nếu không nhờ ta thân thủ siêu phàm sao ngươi hết đau nhanh như vậy chứ”.

Nhìn cái vẻ mặt đần thộn ra của Hạo Thiên khiến cô tức cười liền cười lớn sảng khoái.

Nụ cười đẹp hắn chỉ có thể nhận xét vậy, một nụ cười không có cái gì gọi là khoe mẽ muốn người khác chú ý chỉ là tùy hứng cười thoải mái. Hắn thực thấy nơi con người này thực không có chút tà niệm. Vốn hắn rất hận nữ nhân thường bọn họ chỉ là tiếp cận hắn vì dung mạo phi thường cùng gia tài kếch xù của nhà hắn. Hắn không tin trên đời này có cái gọi là tình yêu thực sự, kể cả cha hắn cũng đâu chung thủy 1 vợ mà vây quanh không biết bao nhiêu vệ tinh bồ nhí không biết chừng còn có con rơi con ***.

“Này làm gì mà nhìn ta lâu như vậy hả? Có phải ngưỡng mộ sắc đẹp của ta không?”

“Nhảm nhí, ảo tưởng”. Hắn như từ cơn mê trở lại hiện thực lập tức trả lời

“Xì, không nói nữa ăn đi nè”. Nói rồi Hàn Dương đưa hắn mấy cái bánh chocopie

“Đây là thứ gì? tôi không ăn mấy đồ ăn sẵn này”

“Tùy ngươi, không ăn ta càng lợi”. Nói rồi Hàn Dương ngoạm một miếng to ăn ngon lành

“Con gái con đứa mà cô ăn uống như vậy hả? Thật không có phong thái nữ nhi chút nào”

“Kệ ta không phải việc của ngươi”

“Ôi trời nghe cách xưng hô của cô kìa ngươi – ta, bộ cô ở thời cổ trang sao?"

“Với kẻ mang nhiều mặt nạ như ngươi ta thật không biết nên xưng hô thế nào cho phải phép”

“Hahahaha nói hay lắm vậy tôi chờ cô lột trần toàn bộ mặt nạ của tôi”

“Nè ngươi thực không muốn ăn sao sẽ đói lắm đấy”

Miễn cưỡng nhìn về phía mấy chiếc bánh chocopie hắn vừa vứt ra đành lòng ngậm ngùi đưa vào miệng, dù sao hắn cũng không muốn phải bỏ mạng nơi rừng sâu này.

“Nè uống nước đi, nước này là ta mang theo đó”

“Cảm ơn”

“Chẳng có chút thành ý nào cả ngươi cảm ơn ta như thế hả?”

Chẳng đáp trả lại Hàn Dương hắn chỉ lặng lặng nhìn lên trời cao thầm nghĩ “Sao giờ này vẫn chưa có ai tới đây zậy”

Địa điểm: Pradise resort

Time: 8pm

“Rốt cuộc là Hàn Dương, Hạo Thiên hai người đang ở đâu?” Hàn Phong lo lắng, nhấp nhổm không yên.

“P.C cậu đừng quá lo lắng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mà” Hoàng Vũ chấn tĩnh nói

“Chết tiệt tại sao lại không có chút tín hiệu nào chứ>”

“Trí Cao cậu nói gì vậy”

“Mình nói trong điện thoại Hạo Thiên có định vị vị trí hiện tại hắn đang ở nhưng thực sao tớ tìm mãi không ra”

“Có thể là do nơi cậu ta ở sóng điện quá yếu khó có thể điều tra vả lại trong đêm tối lại ở nơi rừng sâu thật khó tìm mà”

“Vậy thì chỉ còn cách ngày mai chúng ta đi tìm sớm mong sao sáng mai có thể thấy chút tín hiệu của cậu ta”

…………………………………………..

“Nè cô đang làm gì đấy hả?”

“Mù cũng phải thấy mờ mờ chứ không thấy ta đang nhóm củi sao, bộ ngươi muốn chết rét đêm nay sao?”

“Chết tiệt bao diêm này dính nước rồi quẹt lửa mãi mà không


Teya Salat