XtGem Forum catalog
Chị Em Song Sinh

Chị Em Song Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211585

Bình chọn: 8.5.00/10/1158 lượt.



“Hạo Thiên anh ở đâu zậy mau trả lời tôi đi”

“Cô làm ơn đừng có nằm lên người tôi như zậy nữa có được không?”

Bất giác cô cảm thấy hơi ấm dưới người bàn tay đau buốt lại chạm vào một vật thể rắn chắc nhưng rất ấm áp không sai cô đang chống tay lên ngực Hạo Thiên, cô nhanh chóng lăn ra khỏi người Hạo Thiên

“Xin lỗi tôi…tôi”

“Không phải lỗi của cô là tôi trong lúc ngã xuống đây đã kéo cô vào lòng sợ rằng đầu cô mà va đập vào đâu tôi không đền nổi mạng cho Lâm gia”

“Thì ra là vậy”. ngưng một lát cô nhận ra cách hắn xưng hô với cô sao có chút lạ kỳ, hắn gọi cô là cái gì “CÔ” ư. Hàn dương sửng sốt hỏi lại:

“Anh vừa rồi gọi tôi là gì?”

“Tai cô có chút nghễnh ngãng ak chi bằng ra khỏi đây rồi nên mua lấy một cái máy trợ thính”

Không sai hắn gọi Hàn Dương bằng cô chẳng nhẽ hắn thực đã biết thân phận nữ nhi của cô .

“Tại sao….?”

“Tại sao tôi biết cô là con gái hả?”

Hàn Dương nhìn hắn có chút lo lắng gật gật đầu

“Cô xem tôi là ai, điều tra thân phận một người có phải là việc khó khăn không?”

Cũng đúng hắn là cậu ấm Vương gia chẳng có lý gì mà không biết thân phận của cô nhưng sao hắn không vạch mặt cô, muốn gì đây?

“Nhưng cũng nể cô thật che dấu thân phận kĩ như zậy, nếu không nhờ lần ở hồ bơi chắc tôi cũng không dám khẳng định thực cô là phận nữ nhi”

“Lần ở hồ bơi?” Hàn Dương lơ mơ nhớ lại kí ức tại hồ bơi. Từng dòng kí ức tràn về tâm trí cô, khoan nói vậy chẳng nhẽ thiên thần đã cứu cô là tên ác nhân Hạo Thiên này, vậy nụ hôn của cô và thiên thần chăng nhẽ cũng chính là với hắn. AAAAAAAAAAA điên mất thôi.

Chợt Hàn Dương mặt đỏ phừng phừng nghĩ tới từng câu từng chữ hắn nói, hắn làm sao lại nói nhờ vụ ở hồ bơi chẳng nhẽ hắn đã……

“Anh đã….tôi”

Như hiểu được câu từ của Hàn Dương, Hạo Thiên cười lớn đáp trả:

“Yên tâm tôi không có hứng thú với những người thiếu thốn tiện nghi như cô, ít nhất cũng phải là mĩ nữ 3 vòng 90,60,90 may ra còn muốn ngó qua”

Hàn Dương thực đã bị hắn chọc phất điên oy, đầu bốc khói xì xèo vung chân đá mạnh vào chân hắn chợt nghe tới tiếng kêu thảm thiết của hắn.

“AAAAAA cô điên oy sao?”

“Cho đáng đời như vậy đã là gì”. Nhưng vừa dứt lời cô thấy chân Hạo Thiên một dòng máu đỏ tươi chảy ra, chẳng nhẽ võ công cô thâm hậu vậy sao. Nhưng không đành lòng bỏ mặc hắn chân đau không ngó nghiêng Hàn Dương tiến bước tới chỗ hắn, nhẹ nhàng nâng chân hắn lên coi vết thương.

“Nè cô…l..àm gì vậy hả?”

“Ngồi im đi để tôi coi vết thương, ukm cái này vì sao mà có”

“Chắc là lúc ngã xuống đây chân va vào vách đá nhọn nên mới như vậy”

“Vết thương khá sâu đấy, ở đây lại không có dụng cụ y tế đến cả thuốc sát trùng cũng không, cứ để như vậy sẽ nhiễm trùng đó”

“Bỏ đi toàn mạng sốt sóng cô nên cảm tạ trời đất rồi”

Nói cũng đúng hắn và cô ngã từ trên cao như vậy xuống mà không chết chẳng phải nói quá may mắn rồi sao”

“Làm sao mà chúng ta toàn mạng không chết vậy?”

Hạo Thiên không lên tiếng mà chỉ tay lên phía trên cao. Ngước mắt theo hướng Hạo Thiên chỉ cô thấy trước mặt là một cây gỗ lớn cành lá xum xuê. Nói vậy là nhờ ngã trúng cây này nên 2 đứa cô mói toàn mạng sao, thật là trong chỗ chết tìm được đường sống mà.

Trời cũng đã nhá nhem tối oy, coi như đêm nay cả cô và hắn khó lòng thoát khỏi chỗ này. Tiến tới chỗ Hạo Thiên, Hàn Dương khoát tay hắn lên vai mình. Hạo Thiên cả kinh lên tiếng:

“Cô làm gì vậy?”

“Đi, tôi dìu anh đi tới chỗ cao hơn chứ chỗ này ẩm thất, ướt át vả lại cũng cần tìm nước rửa sạch vết thương cho anh hơn nữa nên chỗ cao xem có bắt được sóng điện thoại không còn kêu mọi người tới cứu, chắc anh không định biến mình thành bộ xương khô chôn vùi nơi đây chứ”

Nghe thấy cũng có lý, Hạo Thiên chấp thuận phối hợp cùng Hàn Dương kiếm tiềm nơi cao ráo sạch sẽ hơn. Dìu Hạo Thiên lên một phiến đá lớn rộng rãi, cô khẽ nói:

“Ngồi yên đó tôi đi kiếm nước cùng thức ăn”

Hạo Thiên lặng yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của hàn Dương dần một khuất bóng nhếch miệng cười nhẹ

Lặn lội rừng sâu đúng là điên thật, trời lại cũng đã nhá nhem tối thật khó tiềm đường mà, lần mò một hồi lâu cuối cùng cô cũng kiếm được một con suối nhỏ nước trong vắt, nhẹ nhàng lấy nước rửa sạch vết thương của chính mình cô cảm thấy đau nhói tim chỉ biết bặm môi lại chịu đựng. Vết thương cũng đã rửa sạch chẳng phải cô cũng nên mang nước về rửa vết thương cho hắn sao, nhwung cái quan trọng làm cách nào mà mang nước trở về đây. Nhìn ngó xung quanh tìm kiếm xem có cái gì có thể chứa nước không, cô bất giác phát hiện vỏ 1 chai nước khoáng đã uống hết, mừng húm như bắt được vàng cô gột rửa kĩ càng chai nước khoáng rồi mới múc nước suối đổ vô. Vậy là xong 1 nhiệm vụ, còn phải kiếm thức ăn nữa nhưng nơi rừng sâu này kiếm đâu ra thức ăn, quả cây thì sợ quả dại nhỡ ăn vào mà téc thì cô không đền nổi mạng cho nhà họ Vương oy. Đang nghĩ ngợi khổ sở tìm cách kiếm thức ăn cô chợ cảm thấy trên vai nằng nặng xờ lên mới biết cô có mang balo mà trong đó chẳng phải có mấy cái bánh chocopie sao hoho vậy mà không nghĩ ra ngu thật, trong đó cũng có nước khoáng mà vậy không phải lo nước uống rồi.

Cô thật phải cảm ơn cái bản tính cẩn