
, em cứ bay chầm chậm, cẩn thận gai hoa hồng phía trước.
Chương 72
Em yêu, em hãy mở miệng, từng làn hương hoa sẽ làm em saymê .
Tôi có cảm giác bị một dòng điện từ trên trời đánh trúng người, chạykhắp tứ chi trăm huyệt, cả người tôi cháy xém rồi thật khôngngờ, Tống Tử Ngôn ẩn trong cái xác rùa lại chính là Thiên Lôi!!!Vừa hay hắn gọi điện tới, tôi run rẩy bắt máy: Hoa nhận được rồi,nhưng mấy câu trên thiệp anh chép của ai đó? .
Hắn hỏi: Không thích hả? .
Không chỉ là không thích, mà thực sự là quá không thích, tôi bắt đầunghi ngờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn, hỏi: Mấy ca từ này là anhchọn à, cũng chỉ có cái này thôi à? . Đúng là quá quái dị Bên kia có tiếng giở giấy sột soạt, một lát sau, hắn nói: Còn có mấycái nữa, một bài là tỏ tình của chuột với gạo, một cái là sói với dê,còn có một cái là cháu trai với ông nội nữa, chỉ có bài hai con bướmlà đồng loại .
Tôi vừa nghe thấy thế hai mắt lóe sáng lên: Cháu trai với ôngnội? . Không lẽ xã hội chúng tôi đã cởi mở, chấp nhận tình yêu ôngcháu rồi sao?Hắn ờ một tiếng, lại tiếng giở giấy sột soạt, rồi khẽ đọc: Đừnglàm đau cháu lần nữa, ông ơi ông ơi ông ơi, đừng làm đau cháu lầnnữa, ông ơi ông ơi ông ơi .
Cái gì mà ông ơi ông ơi ông ơi! Rõ ràng là yeah ye ah yeah khí thếcủa người ta mà!Dựa vào hiểu biết của mình về hắn, tôi cũng hiểu sơ sơ: Khôngphải là anh đi mua đĩa nhạc trên đường, tự nghe rồi nhớ ca từ màviết lên đó chứ.
Hắn thành thực trả lời: Đây là loại bán chạy nhất .
Nghĩ tới cảnh hắn mặc Âu phục, đi giày da, phong độ đẹp trai, đeohe adphone , vừa nghe nhạc thị trường, vừa ghi nhanh lên giấy đểnhớ, rồi trước ánh mắt khinh bỉ của cô bé bán hoa, chép lại mấy câubuồn nôn này lên thiệp Khóe miệng tôi không kiềm được mà nhếch lên Hắn lại còn nghiêm túc nói với tôi: Vừa khéo có bảy bài, mỗi ngàymột bài, đủ hết một tuần .
Không cần! . Tôi vội vàng ngăn lại, ngày nào cũng đọc thứ ca từsét đánh tứ tung này, tôi tổn thọ mất!Hắn kinh ngạc, hỏi: Không cần? .
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán: Không cần, không cần, tâm ý của anhem đã thấu hiểu rất sâu sắc rồi .
Bên kia truyền tới tiếng tờ giấy bị vo lại, tiếp đó là tiếng của hắn đáplại: Rất tốt .
Chuyện tặng hoa tạm thời coi như một phần, tôi ngập tràn vui sướngmong chờ đợt tiến công tiếp theo của Tống Tử Ngôn, hưởng thụ hưvinh như công chúa được hoàng tử hâm mộ.
Tôi ngồi ở bàn ăn, vừa lơ đãng gẩy gẩy cơm trong bát, vừa lén nhìnTống Tử Ngôn ngồi đối diện, hắn sẽ làm gì tiếp đây? Chăng băng -rôn ở chung cư đối diện, thả bóng bay ngoài cửa sổ nhà tôi, hay làxếp nến hình trái tim ở sân dưới chung cư?Đang sung sướng tưởng tượng, thì Tống Tử Ngôn ngồi ăn đối diệnbuông đũa, đứng dậy nói xin lỗi cả nhà, đi tới ban công. Mắt tôikhông tự chủ được, vội nhìn theo hắn, không phải như trong phimnước ngoài hoành tráng có máy bay thả băng – rôn tỏ tình đấy chứ Di động trên bàn rung lên từng hồi, tiếp đó là tiếng chuông ầm ầmvang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là Tống Tử Ngôn.
Nhìn người đứng ngoài ban công đang áp di động vào tai, tôi bắtmáy: A lô .
Nghe thấy tiếng tôi, hắn không thèm nói câu nào đã cúp máy, rồi vàonhà, ngồi xuống bàn ăn tiếp.
Hại tôi cứmắt tròn mắt dẹt há hốc mồm ra nhìn hắn, tên này khôngphải bị mộng du đấy chứ Mãi tới lúc nhận được N cú điện thoại giống nhau, tôi mới phát hiệnra mình nhầm, hắn không phải bị mộng du, mà đang làm đúngphương châm của tôi, nửa tiếng gọi một cú điện thoại, không sớmcũng chẳng muộn, cứ đúng ba mươi phút là tiếng chuông di động lạivang lên. Không chịu được nữa, tôi tắt luôn di động, khó lắm mớingủ được thì lại nghe bên ngoài có người đang gõ cửa phòng, tôi lờđờ đi ra mở cửa, Tống Tử Ngôn đứng ở ngoài, vẻ mặt u ám: Em tắtđiện thoại .
Tôi tức: Em muốn đi ngủ, đương nhiên là tắt máy! .
Hắn nghiêm túc: Thế thì sao hợp với đề nghị của em được. Nửatiếng một cú điện thoại, em không nhận thì sao mà tính được? .
Oh My God! Tôi thực sự đã bị hắn kê tủ đứng làm nghẹn chết rồi,tôi điên cuồng vò đầu, hé t lên: Không cần gọi, tắt máy thì cứ tínhcho anh qua còn không được sao? .
Lúc này hắn mới chịu mỉm cười, vui mừng nói: Rất tốt . Rồi lại xoaxoa đầu tôi, Mau đi ngủ đi .
Rồi trong lúc tôi đang nhìn đờ đẫn, hắn sung sướng về phòng.
Tôi dựa người vào cửa thần người ra, hắn là cố ý phải không từchuyện tặng người ta cái thiệp có thứ sét đánh chết người tới cuộcgọi kinh dị lúc nửa đêm, hắn không phải là đang theo đuổi, mà làtrừng phạt tôi!!Mỗi ngày một bó hoa, nửa tiếng một cuộc điện thoại, chẳng có việcgì cũng luẩn quẩn trước mặt tôi.
Hình như phương pháp tán gái tôi đã từng truyền thụ cho hắn là nhưthế, tôi cẩn thận suy đi tính lại, soi từng chữ như luật sư soi vụ án,rồi đặt ánh mắt xuống câu cuối cùng.
Nhiều nghĩa! Có quá nhiều nghĩa! Theo câu này, đảm bảo tôi cứngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy cái mặt hắn!Thêm mấy hành động và ý chí khó tưởng của Tống Tử Ngôn, tôihoảng sợ vô cùng.
Lúc đi vệ sinh phải ngó nghiêng mãi mới dám vào, buổi tối đi ngủcòn phải kéo hai cái ghế ra chặn cửa, đặt thêm một chậu nước lêntrên ghế, chỉ sợ mình không để ý một cái thì hắn bỗ